Em biết là rồi một ngày nào đó anh cũng sẽ đọc được những dòng này. Khi em hiểu ra thì mọi chuyện đã quá muộn, tất cả trong em giờ đây chỉ còn là nuối tiếc cho một quá khứ đã qua. Liệu rồi cuộc sống của em sau này sẽ như thế nào, có bao giờ anh nghĩ?

Em và anh quen nhau thật tình cờ phải không anh? Lỗi của em là yêu anh quá nhanh và quá khờ dại, em không biết đó chỉ là trò đùa tình ái, là cái bẫy anh dành không chỉ cho riêng em. Tại sao anh làm như vậy? Liệu rằng đến một ngày nào đó, một giây phút nào đó thôi trong cuộc đời này, anh có nghĩ anh đã làm tổn thương em rất nhiều, ột người con gái thật lòng yêu anh?

Em đã từng bị tổn thương trong cuộc sống, ngày anh đến và nói với em là anh sẽ xoa dịu nỗi đau đó, em còn nhớ câu nói ngày nào: “anh sẽ bảo vệ em”. Vậy mà sao mới đó thôi anh lại nhân lên cho em thật nhiều vết thương, chằng chịt vây kín, xé nát tâm hồn em. Yêu thương mà anh trao cho em là cố gắng ngày ngày dày xéo lên trái tim ngày càng khô héo của em. Phải không anh?

Bây giờ thì anh đã rời xa em, bỏ rơi em một mình trong đống hoang tàn đổ nát. Anh bước đi như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra, mặc kệ em ngồi đây hoang mang và sợ hãi. Liệu con đường phía trước em bước làm sao? Anh chưa dạy cho em cách đứng dậy sau khi một người nào đó đã lấy hết niềm tin trong em. Ai cũng nói với em, con gái sinh ra là đã gắn với hai chữ “thiệt thòi” và vì anh là đàn ông nên anh được quyền làm như vậy. Thật không công bằng với em.

Em yêu anh bằng tất cả những gì em có, nhưng anh tặng cho em nghiệt ngã, em đâu cần thứ đó. Bởi vì từ trước giờ em đã thiệt thòi hơn những cô gái khác rất nhiều rồi, anh là người nói bảo vệ em nhưng ngược lại, em mới là người bảo vệ anh. Em chẳng biết em làm gì sai để bị anh đối xử như vậy nữa. Anh nói anh bù đắp cho em vậy mà anh làm cho tổn thương trong em ngày một lớn. Tới bây giờ thì em chẳng còn biết em đang sống vì cái gì nữa, tất cả chỉ là lời nói.

Em chẳng hiểu tại sao anh lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ đứa con ruột thịt của mình như vậy. Dù em đã vứt hết danh dự và lòng tự trọng cầu xin anh, em đã cố gắng rất là nhiều để cứu con được sống, dù em bị suy tim nhưng chỉ cần nghĩ đến đó là con của anh là kết quả tình yêu của em dành cho anh là em đã rất vui và có thể hi sinh cả tính mạng này để con được chào đời. Vậy mà anh sao bỏ rơi em và con? Anh biết sức khỏe em không tốt, em cũng không đủ khả năng một mình nuôi con vậy mà anh bỏ mặc mẹ con em. Tại sao vậy?

than-nhien-blogtamsuvn.jpg1
Ads Cơ hội lấy bằng Đại Học dành cho người đi làm
Ads Thuỷ Tiên chia sẻ tuyệt chiêu đảm bảo mi dài và cong sau 7 ngày
Ads Nguyên nhân và phương pháp giảm đau bụng kinh

Sao anh làm ba mà nhẫn tâm như vậy? Anh ép em bỏ đứa bé không phải vì lo cho sức khỏe của em mà vì anh. Bộ một mình em là mang thai được chắc, vậy mà anh lại nói nặng lời với em, nói em thậm tệ, anh không thấy như vậy quá ác với em và con sao? Bây giờ con mất rồi, anh nói em này nọ, anh nói đó không phải con anh? Vậy mà trước đó anh nói anh sẽ lo cho em tất cả, vẫn là câu nói: “em yên tâm đi”.

Một mình em nhận hết tất cả trách nhiệm, em bảo vệ anh hết tất cả mà em chỉ nhận được sự dối trá và nghiệt ngã. Anh chưa bao giờ yêu em, vậy thì anh đến bên em làm gì? Rồi anh bước đi với đống hoang tàn ở lại? Em có làm gì sai đâu mà anh coi em như một món đồ chơi xong rồi anh vứt bỏ?

Gia đình em giờ đây tan nát vì anh, con em cũng vì anh mà chết, một đứa trẻ vô tội phải hi sinh mạng sống để cứu lấy công danh sự nghiệp cho ba nó, người mà chẳng bao giờ nhận nó là con. Anh còn không thể có nỗi một câu nói: “Xin lỗi” ba mẹ em, chẳng lẽ anh thiếu tiền tới không có nổi một vài đồng gọi một cú điện thoại. Chỉ một mình em ngậm ngùi đắng cay còn anh có lẽ giờ đây đang vui vẻ hạnh phúc bên ai ki. Sao anh có thể lừa dối hết người này tới người khác, nỗi đau của người ta là niềm vui, niềm hạnh phúc của anh sao?

Đến bây giờ em chẳng thể đếm nỗi được anh đã nói yêu với bao nhiêu người con gái và trong số họ liệu có ai thật lòng không? Em đã nói chuyện với tất cả họ, họ cũng xem anh như một trò đùa, chỉ em đây là ngu ngốc yêu và hết mình tin anh. Em vô tình đọc bài báo “anh xin lỗi đã đuổi em và con đi” có một đoạn làm em thấy nhói và chợt giật mình, liệu người viết đó có phải là anh? Sao mà kịch bản giống quá.

Chỉ vì buồn chuyện tình cảm với người vợ, người mà duy nhất anh yêu thương mà anh đã giẫm đạp lên tất cả những yêu thương khác và làm tổn thương sâu sắc trong tim em. Một vết thương không bao giờ lành lại được, em biết không nên vơ đũa cả nắm nhưng thật sự, giờ đây, em mất niềm tin vào đàn ông. Nhờ anh mà bây giờ em sợ tất cả mọi thứ quanh em, em chẳng biết nên làm gì ngoài nước mắt rơi từng đêm khi em nghĩ về đứa con tội nghiệp.

Anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận, anh còn nói với em chuyện đó bình thường thôi, bình thường là như thế nào hả anh? Anh không phải mang thai, anh không phải chứng kiến cảnh mất đi đứa con ruột thịt là như thế nào nên anh mới nhẹ nhàng mà nói hai từ “bình thưừng” như vậy. Đối với anh chỉ có công danh, sự nghiệp là quan trọng và duy nhất. Anh sẵn sàng lừa dối tất cả những người con gái ngây ngô giống như em, em chẳng hiểu sao niềm vui của anh lại là mang đau thương cho người khác. Anh là đàn ông, anh làm gì đi nữa thì anh vẫn có thể quay về nhưng liệu những cô gái bị anh hại như em rồi có ai có thể tìm được cho mình một hạnh phúc thật sự sau những đổ nát và đau thương kia? Liệu anh có nghĩ cho em về điều đó.

Em không cần gì cho em, em chỉ cần anh nhận con để linh hồn con trên cao kia được yên lòng nhắm mắt, vậy mà anh đâu có nhận. Dù bây giờ, anh chẳng còn phải chịu trách nhiệm gì nữa, bù đắp của anh là như thế đó phải không anh? Đàn ông không phải xin ra để yêu thương và bảo vệ phụ nữ sao? Đến bây giờ em vẫn chưa biết tại vì sao?

Anh hãy trả lời cho em được không anh? Em đã quá đau khổ rồi?