Nghe mọi người nói anh này chừng 15, 16 tuổi, không phải người cùng làng, chỉ đi qua . Đến lúc bà và mọi người có ý tìm anh thì chẳng thấy đâu nữa. Anh ấy đã cứu tôi một cách vô tư, không nghĩ tới sự đền đáp, trả ơn gì.

Câu chuyện đó cứ ám ảnh tôi mãi. Hàng năm cứ đến ngày sinh nhật của tôi là cả nhà lại nhắc đến sự kiện chết hụt ấy. Ai cũng lấy làm tiếc là không thể biết rõ người cứu tôi hiện giờ ở đâu. Thực sự là mẹ tôi luôn hỏi han, tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy. Thế là bất lực.

Mẹ là người mê tín. Bà luôn đi lễ chùa và rất chịu khó hương khói ở nhà. Mỗi dịp chắp tay khấn vái, tôi nghe lỏm được bà luôn cầu may mắn đến với người đã cứu sống tôi. Và bà cũng ước nguyện tìm được anh để tạ ơn một cái ơn mà bà cho là không gì có thể trả nổi. Mặc dù cả nhà tôi chẳng biết gì về anh ấy, nhưng con người này đã trở thành rất thiêng liêng trong gia đình. Ai cũng ước ao có một ngày nào đó, trong một hoàn cảnh nào đó, gặp được anh. Nhưng mong muốn vẫn mãi chỉ là mong muốn.

Cuộc sống cứ thế trôi đi. Mấy năm sau, bà tôi qua đời. Còn 2 mẹ con tôi sống cuộc sống khá trầm lặng do bố tôi luôn đi làm xa. Một năm chỉ về nhà được một vài ngày vào dịp Tết. Lúc tôi suýt chết đuối, bố đi lao động ở nước ngoài. Rồi cách đây 3 năm, khi tôi vừa học xong lớp 12 thì mẹ tôi cũng mất vì bị ung thư.

tinh-yeu-blogtamsuvn-1w

Ở trong bệnh viện, những lúc tỉnh táo, mẹ căn dặn tôi nhiều điều, và nói nhiều đến người đã cứu sống tôi 15 năm trước. Mẹ bảo nếu sau này gặp lại thì phải tìm mọi cách tạ ơn, không tiếc bất cứ thứ gì. Nếu biết người ta rồi mà vẫn cố tình phớt lờ thì sẽ bị quả báo vì sống như vậy là thất đức, vô ơn, bất nghĩa.

Tôi cũng nghĩ như mẹ. Tuy nhiên, tự nhủ trong lòng là nếu sau này gặp lại được ân nhân thì sẽ thực hiện lời mẹ dặn, chứ không thể chủ động tìm kiếm.
Ads Cơ hội lấy bằng Đại Học dành cho người đi làm
Ads Thuỷ Tiên chia sẻ tuyệt chiêu đảm bảo mi dài và cong sau 7 ngày
Ads Nguyên nhân và phương pháp giảm đau bụng kinh

Mẹ mất, tôi còn lại mình, sống bằng tiền chu cấp của cha. Ông vẫn đi làm ở xa, hàng tháng gửi tiền về cho tôi đủ chi tiêu. Bị sốc trước sự ra đi quá sớm của mẹ, tôi cố gắng lắm mới qua được kỳ thi tốt nghiệp phổ thông, còn thi đại học thì bị trượt. Chán nản, tôi đã tìm việc làm mà không nghĩ năm sau thi tiếp. Tôi được khá nhiều người theo đuổi nhưng trái tim tôi không rung động ai, mặc dù có nhiều chàng trai tốt, vừa có học, con nhà tử tế lại có công việc tốt. Bạn bè cho rằng tôi khó tính.

Cứ tưởng trái tim mình sẽ đóng cửa im ỉm, nào ngờ có một ngày, tôi không sao tin được là mình đang sống giữa đời thực hay mơ. Công việc của tôi là tiếp thị quảng cáo cho một công ty nên thường xuyên quan hệ với nhiều người. Một hôm, đang ở văn phòng, tôi nhận được cú điện thoại của người đàn ông xa lạ:

- Xin lỗi, em có phải là Tú Anh, làm việc ở công ty…?

- Vâng, anh cần quảng cáo à? Mời anh đến văn phòng em, ta trực tiếp trao đổi.

- Không. Mục đích chính tôi tìm em không phải để ký hợp đồng quảng cáo mà là việc khác. Nhưng nếu em cần quảng cáo tôi cũng có thể giúp em.

Thú thực là tôi chỉ quan tâm đến công việc nên cũng chỉ để ý đến những khách có nhu cầu quảng cáo, còn những người khác, tôi không bận tâm. Tôi nói với người khách:

- Nếu anh có nhu cầu quảng cáo thực sự thì bọn em có thể tiếp bất cứ lúc nào, chỉ cần anh hẹn giờ cụ thể và tại cơ quan. Còn việc khác thì mong anh thứ lỗi, chúng em rất bận, không thể.

Mặc dù tôi nói vậy, nhưng người khách vẫn rất điềm tĩnh, không tỏ chút gì là tự ái, vẫn nói ôn tồn lịch sự:

- Xin em đừng hiểu lầm. Tôi nghĩ bản thân em và gia đình ta cũng rất mong có cuộc gặp gỡ này. Chắc chắn em sẽ rất mừng, chứ không thể có phiền hà gì.

Tôi lại càng tò mò:

- Vậy anh là ai? Xin cho biết quý danh được không ạ?

- Thôi, nói qua điện thoại rất dài. Khi gặp, em sẽ rõ mọi chuyện.

Tôi linh cảm thấy một điều gì đó tốt đẹp hơn là phiền toái, rủi ro. Vả lại cũng chẳng mất gì, chỉ chút thời gian, lại gặp ở phòng khách công ty giữa thanh thiên bạch nhật, không có gì khiến tôi phải e ngại. Thế là tôi đã hẹn người khách đến gặp.

tinh-yeu-blogtamsuvn-1we

Sau cú điện thoại trên, lòng tôi thật mông lung và nóng lòng mong đến giây phút gặp người khách xa lạ. Và thật không thể ngờ, qua tiếp xúc, tôi được biết đó chính là người đã cứu sống mình ngày trước. Câu chuyện vì sao anh biết tôi đang làm việc ở đây và tìm được tôi, cùng lý do vì sao suốt một thời gian dài bẵng đi, anh mất hút ở tận đâu quả là vô cùng ly kỳ, có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết, không thể kể hết ra đây.

Chỉ biết sau đó, tôi đã yêu anh – một tình yêu tôi tự cho là rất đẹp vì ngoài tình cảm khác giới như bao đôi lứa trên đời, tôi còn có lòng biết ơn anh rộng lớn như trời biển. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại có thể yêu anh nhanh đến thế, ngay từ phút đầu tiên mới gặp, khi anh tự giới thiệu chính là người cứu tôi ngày trước. Ở phút đầu tiên ấy, tôi nhớ rõ là anh khá tự nhiên và lịch sự.

Anh nói là tìm kiếm tôi không hề để chờ đợi sự trả ơn mà đơn giản chỉ vì tò mò muốn biết cô bé chết hụt năm xưa giờ đã lớn như thế nào thôi. Và đúng là tôi thấy rõ anh đã từ chối tất cả mọi khoản đãi tôi dành cho anh. Thời gian mới gặp lại, sau này tôi mới biết là mẹ anh ốm nặng trong bệnh viện, gia đình đã phải bán tất cả mọi thứ, trở nên khánh kiệt để lo chạy chữa. Vậy mà anh không hề cho tôi biết, sợ làm phiền tôi.

Câu chuyện của tôi như vậy là rất có hậu. Chắc hẳn ai cũng sẽ mừng cho tôi yêu đúng được người là ân nhân lớn nhất của mình. Nếu như vậy thì tôi cũng không nghĩ tới việc kể lại câu chuyện đời mình. Bởi sau đó, tôi lại rơi vào bất hạnh và bi kịch, tưởng không gì có thể cứu vãn. Số là khi yêu nhau hơn một năm, khi chúng tôi bàn định ngày cưới thì tình cờ tôi được biết rõ Hưng – tên anh ta – không phải là ân nhân đã cứu tôi mà chỉ là bạn của Hữu (mới chính là người tôi mang ơn).

Nhưng Hữu đã có vợ con từ lâu, đang sống đàng hoàng trong Sài Gòn. Tôi sụp đổ hoàn toàn. Đến khi vụ việc vỡ lở thì Hưng đã thú nhận và “khai báo” tất cả: Anh là bạn của Hữu, do quá yêu thầm nhớ vụng tôi từ lâu mà Hữu đã bày cho anh vào “vai kịch” để mong chiếm được trái tim tôi.

Hưng tha thiết nói với tôi khi thất vọng và đau khổ cùng cực: “Cũng chỉ vì anh quá yêu em mà Hữu lại rất thương hoàn cảnh muộn vợ của anh nên đã “đạo diễn” để anh vào vai kịch. Không làm vậy, anh chẳng thể yêu được em. Anh có thể lừa em về sự kiện đó nhưng nhân thân, gia cảnh và tình cảm của anh lại hoàn toàn là thật. Lẽ nào em không có thể cảm thông, tha thứ cho anh chỉ vì quá yêu em chân thành và mãnh liệt mà bọn anh buộc phải làm vậy?”.

Thú thực là tôi chỉ bị “sốc” khi có mặc cảm mình bị lừa, còn thì trong quá trình yêu, Hưng khiến tôi mãn nguyện và hạnh phúc, không có điều gì phải chê trách.

Vậy tôi nên thế nào? Quả là tôi thấy rất hoang mang. Có nên tiếp tục tình yêu với Hưng không khi mà trong đầu cứ ám ảnh mình bị lừa? Cái mặc cảm này tôi cảm thấy không dễ có thể xua tan. Không biết các bạn nữ khác ở vào hoàn cảnh như tôi sẽ cảm thấy ra sao?