Em năm nay 21 tuổi. Em được nuôi dạy trong một gia đình gia giáo, bố mẹ em đều là cán bộ nhà nước, sống rất nghiêm túc và luôn khắt khe với em. Em được giáo dục như vậy nên cũng sống chỉn chu. Em có người yêu được 3 năm rồi nhưng chúng em không hề đi quá giới hạn như biết bao bạn đồng trang lứa khác.

Anh ấy hơn em 2 tuổi, ở gần nhà em và tính tình rất hiền lành, mẫu mực. Yêu em anh ấy chưa từng đòi hỏi “chuyện ấy” vì biết em không thích. Chính vì điều đó mà em càng yêu anh hơn. Em có tình cảm với anh từ năm lớp 12 nhưng lên đến đại học chúng em mới chính thức yêu nhau. Hơn 2 năm sống ở thành phố, anh chính là người luôn ở bên động viên, an ủi em mỗi khi em cô đơn, nhớ nhà. Bố mẹ em cũng biết chuyện tình cảm của chúng em và thấy anh tử tế nên cũng rất ủng hộ. Có thể nói em đã có những năm tháng rất hạnh phúc khi bên anh.

Em là người chung thủy trong tình yêu. Yêu anh em chỉ biết có một mình anh thôi. Em không hề đi chơi riêng với ai là nam giới, cũng khước từ mọi lời tỏ tình với mình dù thú thật xung quanh em cũng có rất nhiều anh chàng khá khẩm tán em. Em nghĩ mình yêu ai thì phải một lòng, một dạ với người đó nên tuyệt nhiên không có ý hai lòng. Lúc nào em cũng chỉ biết đến anh mà thôi.

Cho tới cách đây 1 tháng em và anh giận nhau. Em ghen bởi vì anh đi riêng với một chị cùng lớp. Hình như họ đi làm tình nguyện viên gì đó theo sự phân công của một tổ chức. Em chỉ lấy làm lạ là lại sao anh ấy lại chọn đi riêng với chị ta trong khi có rất nhiều người nam giới khác. Họ đi với nhau hai ngày ở khu trại trẻ đó nên em tức tối vô cùng.

Khi anh về chúng em đã cãi lộn. Anh giải thích thế nào em cũng không tin. Anh nói anh khôn làm điều gì khuất tất với em cả vì đi như thế tới nơi có cả một đơn vị ở đó đâu phải chỉ có hai người mà em nghĩ vớ vấn nhưng em vẫn không tin. Chỉ nghĩ tới việc anh đi riêng với một cô gái em đã không thể chấp nhận nổi rồi. Vì ghen tuông nên em đã gây ức chế cho anh.