Anh vô tình đọc được bài viết “Hạnh phúc nhé, người cũ ơi” và biết đấy là em, bà lão. Biết bao tháng ngày hoang hoải qua anh nghĩ về em, tự trách bản thân sao lại rời xa em, trách mình sao lại yêu em nhiều như vậy. Không ít lần anh tự hỏi: Nếu anh được chọn lại vẫn sẽ yêu em chứ? Đúng! Anh vẫn sẽ yêu em, bà lão à. Em chính là ngọt ngào, là thanh xuân của anh, là niềm tin vào tình yêu chân thành trong cuộc đời bon chen này vẫn còn tồn tại. Nhưng có lẽ chúng ta kiếp này có duyên không nợ và không thể bước đi cùng nhau nữa. Nhất định, kiếp sau anh sẽ bù đắp và không rời xa em.

Đối với anh, em mãi mãi không phải là người cũ, chỉ là người không thuộc về tương lai thôi chứ chưa bao giờ thuộc về quá khứ. Em là em, người vô cùng đặc biệt, luôn ở trong tim anh dù cho năm tháng cách xa. Anh rời xa em là để em được bình yên, hạnh phúc, không muốn bản thân mình mang đến sự đau khổ và dằn vặt cho quá nhiều người. Anh rời xa cũng vì không muốn nhìn những giọt nước mắt tổn thương trên khuôn mặt những người chúng ta yêu thương, vì anh yêu em yêu nhiều lắm.

ba-lao-blogtamsuvn4

Bến đỗ mới của anh là một lựa chọn mới, cuộc sống mới xa em, một nơi chỉ có công việc, bạn bè và những hoài niệm về em. Đừng lo cho bến đỗ mới của anh, anh ổn mà. Nếu như ở em không đủ bao dung chúc anh hạnh phúc thì ngược lại, tình yêu thương anh đã và đang dành cho em là không biên giới. Tất cả những ai yêu thương em, kể cả ai đó chở che cho em sau này, đó đều là những người anh trân trọng. Anh vẫn luôn tin nhất định em sẽ hạnh phúc, bình thản và an vui, em xứng đáng có được điều đó. Nếu được chọn lại, nếu thật sự được quay ngược thời gian, nếu anh được hỏi nghìn lần anh vẫn sẽ trả lời: Anh yêu em, yêu như từng yêu, yêu bằng tất cả trái tim nồng nàn nhất.

Có lẽ anh sẽ không còn yêu em một cách không phải trái như khi trước nhưng em sẽ biến thành một phần sinh mệnh anh, một góc trong trái tim anh là của em. Sau này mỗi khi nhớ lại, anh biết mình từng yêu em một cách điên cuồng như vậy, rồi nói một câu cảm ơn. Bình yên em nhé, bà lão. Em và tình yêu của chúng ta trong anh như một bản nhạc không lời mà sâu lắng, như viên pha lê trong suốt cả cuộc đời này anh sẽ trân trọng, nâng niu. Nhớ và yêu bà lão nhiều lắm.