Chênh vênh hai mươi ba, tôi thấy mình như nước giữa dòng.

Hai mươi ba tuổi, lưng chừng tuổi trẻ, không còn ngây ngốc và thơ dại nữa nhưng cũng chẳng quá già dặn, thâm sâu. Tôi gọi cái tuổi này là cô đơn chớm cô độc.

Có những ngày tôi chán ngán tất cả, chẳng thiết tha làm gì, chỉ muốn có thể nằm dài, cuộn mình trong chăn mà thôi. Chỉ nằm như thế và ngắm nền trời xám ngoét, âm u kia và tự hỏi khi nào thì trời sẽ mưa? Cũng giống như tôi đang tự hỏi chính mình rốt cuộc mục đích của sống của cuộc đời mày là gì hả?

Câu hỏi đó nghe đơn giản, kiểu như rồi tới lúc trời cũng sẽ mưa cũng như chắc chắn sẽ có lúc tôi tìm được câu trả lời cho cuộc đời mình, nhưng thời điểm đáp án đến thì không ai biết chính xác được.

tuoi-23-khi-co-don-chom-co-doc3-blogtamsuvn

Chênh vênh hai mươi ba, tôi thấy mình như nước giữa dòng. (Ảnh minh họa)

Có những đêm tôi ngồi bó gối ngoài ban công, ánh đèn đường hắt vào, vàng vọt thấm đẫm mùi cô đơn. Những lúc như vậy, tôi thường đốt thuốc. Kéo và nhả, làn khói trắng bay nhẹ, điếu thuốc hút dở le lói một chấm nhỏ giữa màn đêm. Tôi thấy mình như cái chấm nhỏ ấy, lạc lõng nhưng vẫn phải tiếp tục, cháy cho đến khi tắt lịm tựa như sống cho đến khi tàn hơi.