Tôi và Đức quen nhau qua một diễn đàn, những lần chuyện trò chuyện trên mạng thân thiết và hợp cạ đến độ chúng tôi hẹn gặp nhau ngoài đời rồi yêu nhau sau đó không lâu.

Lúc đó, tôi đang học năm 3 đại học, còn Đức đang làm cho một công ty tư về kế toán, kiểm toán. Yêu nhau một thời gian, chúng tôi quyết định chuyển về sống chung với nhau. Thời gian đầu, Đức rất tốt với tôi, nhưng yêu nhau một thời gian, do quá quen thuộc, nhiều khi tôi cảm giác tình cảm của chúng tôi giống một thói quen hơn là tình yêu.

Yêu nhau nửa năm, tôi dính bầu. Lúc đó tôi đang học năm cuối, Đức nói sẽ nói chuyện với bố mẹ để cưới tôi. Nhưng bố mẹ Đức nói, nếu cưới rồi, tôi phải bỏ học về bán hàng với bà (nhà Đức ở Thanh Hóa), vì bà không thể nuôi báo cô mẹ con tôi được. Tất nhiên tôi đau khổ vô cùng và không thể đồng ý với ý kiến đó của bà, tôi học đại học đến năm cuối, có điên đâu mà bỏ dở.

Cuối cùng, Đức thuyết phục mãi, mẹ anh lại nói, nếu thế sẽ cho tôi gặp mặt họ hàng, làm mấy mâm cơm thôi, không đăng ký cũng không tổ chức to, bao giờ tôi đẻ con, ra trường và xin được việc mới làm đám cưới. Tôi sốc nặng, lờ mờ nhận ra việc mẹ Đức kiên quyết không cho cưới là do sợ phải nuôi tôi, xin việc cho tôi.

Bố mẹ tôi biết chuyện, vừa thương vừa giận tôi, tôi cũng thấy mình ngu dại và có lỗi với bố mẹ vô cùng. Cuối cùng, vì không còn cách nào khác, tôi buộc lòng phải bỏ thai đi. Thời gian đó, tôi suy sụp vô cùng.

Tôi đã định sẽ chia tay Đức, nhưng anh cầu xin tôi, nói rằng không thể sống thiếu tôi được. Vậy là tôi lại yếu lòng, phần vì cũng còn yêu anh nên đồng ý tiếp tục yêu và sống chung với Đức, dù cho trong lòng còn bộn bề những đau thương, hờn tủi.

Không bao lâu sau đó, mẹ tôi ốm nặng phải về Hà Nội điều trị. Vậy là tôi sáng đi học, chiều, tối vào viện chăm mẹ. Đến lúc này, con người Đức mới lộ rõ là một người vô tâm, Đức không hỏi thăm mẹ tôi lấy một lời nào tử tế, chỉ qua loa chiếu lệ cho xong. Thậm chí, còn không một lần vào viện thăm mẹ tôi. Những ngày đấy, một ngày tôi chỉ ngủ được khoảng 2 -3 tiếng, vì thương và lo cho mẹ, vì giày vò nỗi đau mất con, tôi trầm cảm nặng nề.