6 năm trước khi tôi còn là một cô sinh viên thì anh đã là một sĩ quan oai phong. Chúng tôi ở cách xa nhau cả trăm cây số. Anh làm sĩ quan huấn luyện nên thời gian, giờ giấc rất khắt khe, mỗi tháng chỉ được phép ra ngoài một lần, mỗi lần khoảng 2 ngày. Tuy vậy lần nào về thăm tôi, anh cũng không quên mang theo những món quà thủ công nhỏ nhỏ do chính tay anh làm. Có khi là một chiếc xe tăng làm từ vỏ đạn, có khi là hai trái tim lồng bằng tăm khiến tôi rất vui.

ty-1blogtamsuvn

Mặt khác, anh là người rất thấu hiểu tâm lý con gái nên lần nào về đều dẫn tôi đi mua quần áo, giầy dép. Dù không muốn mang tiếng là lợi dụng người yêu nhưng tôi không thể cưỡng nổi trước những lời nài nỉ quá nhiệt tình từ anh.

Ngày ấy tôi ở trong kí túc xá, lần nào về anh cũng mời cả phòng tôi đi ăn uống một bữa tơi bời. Vì thế đứa nào cũng hết lời khen anh hào phóng khiến tôi cũng mát mặt với bạn bè.

Đúng là ở anh điều gì cũng rất hoàn hảo, đẹp trai, tâm lý, ga lăng, chỉ có điều anh không thể thường xuyên ở bên tôi được. Sự xa cách ấy được chúng tôi nối liền bằng các cuộc điện thoại dài hàng giờ và những tin nhắn đầy ắp yêu thương.

Đôi lần anh hỏi tôi có cảm thấy thiệt thòi vì anh ở xa không. Khi ấy tôi nói:“Chỉ cần được nhìn thấy anh, em đã thấy vui rồi. Xa nhau như thế này cũng hay. Anh sẽ phải nghĩ về em nhiều hơn và yêu em nhiều hơn. Em cũng có nhiều thời gian tự do để tập trung cho học tập và công việc”. Ban đầu là như vậy nhưng thời gian dần khiến tôi có nhiều thay đổi trong suy nghĩ.

Tôi bắt đầu cảm thấy sự thiếu vắng. Điện thoại, tin nhắn hay những món quà của anh vẫn là chưa đủ đối với tôi. Nhiều lúc cuối tuần rảnh rỗi tôi ước có anh ở đây tay trong tay cùng tôi như những cặp tình nhân khác. Tôi ra trường đi làm ngành tổ chức sự kiện thường hay phải đi về muộn, những khi ấy tôi chỉ mong có một người đợi sẵn ở cổng chờ tôi về. Thế nhưng với tôi điều đó thật xa xỉ.
Ads Cơ hội lấy bằng Đại Học dành cho người đi làm
Ads Thuỷ Tiên chia sẻ tuyệt chiêu đảm bảo mi dài và cong sau 7 ngày
Ads Nguyên nhân và phương pháp giảm đau bụng kinh

Dần dà, tôi cứ nhìn vào điểm thiếu hụt của anh để so sánh với người khác và chán nản vì thấy mình thiệt thòi. Tôi bắt anh chuyển về gần nhưng chuyện đó không thể nói là làm ngay được. Do đó thỉnh thoảng tôi lại cáu gắt với anh không lý do. Thậm chí tôi còn nói với anh rằng: “Người yêu gì mà có khi cả tháng không gặp. Chắc em cũng sắp quên mặt anh rồi. Sau này lấy nhau về mà cứ như vậy thì ai sẽ chăm lo gia đình. Chẳng như người ta có người yêu chỉ cần gọi cái là đến ngay”.

Anh có một người bạn thân tên Bình ở cùng thành phố nơi tôi đang làm việc. Mỗi lần về thăm tôi anh đều vào chỗ cậu ta ở qua đêm. Ngày lễ, ngày kỷ niệm, nếu không về được anh đều nhờ Bình mang hoa và quà đến cho tôi. Trải qua 6 năm cũng không biết bao nhiêu lần Bình phải gánh vác cái “trọng trách” đó, nên thành ra trong những ngày kỉ niệm, tôi gặp Bình còn nhiều hơn là gặp anh.

Thỉnh thoảng chúng tôi cũng hẹn nhau đi chơi đâu đó uống nước nói chuyện. Có chuyện gì tôi đều tâm sự với Bình kể cả chuyện tôi buồn phiền nhiều vì anh ở xa. Mỗi lần như thế Bình đều tỏ ra rất thông cảm và động viên tôi.

Gần đây tôi phát hiện Bình có gì đó khác lạ với mình. Lần ấy khi đưa tôi về đến cổng Bình bất ngờ ôm lấy tôi. Khi tôi chưa kịp phản ứng thì Bình đã cuống quýt xin lỗi vì không kiềm chế được tình cảm của mình. Dù không phản ứng nhưng từ đó tôi bắt đầu nghĩ nhiều hơn về Bình. Tôi thấy tôi và anh ấy cũng có khá nhiều điểm hợp nhau. Anh cũng nhiệt tình với tôi và đặc biệt là anh đang ở cùng một nơi với tôi.

ty-blogtamsuvn

Hôm ấy, tôi làm xong chương trình đã là 12g đêm. Không dám đi xe về nhà một mình, tôi nhờ Bình đến đón. Về đến xóm trọ thì cửa đã khóa. Chưa biết làm thế nào thì Bình bảo: “Hay là mình thuê nhà nghỉ để ngủ qua đêm đi em. Bây giờ chẳng nhờ ai được đâu. Muộn quá rồi”. Không còn cách nào nữa, tôi đành đồng ý. Lúc đi trên đường tôi nghĩ sẽ thuê 2 phòng để mỗi người ngủ một phòng nhưng khi không hiểu sao khi Bình nói với người chủ nhà nghỉ lấy một phòng đơn thì tôi lại không nói gì.

Chân tôi cứ đưa bước theo Bình vào cái căn phòng định mệnh ấy. Tôi đâu có ngây thơ đến mức không biết người ta thuê phòng đơn nhà nghỉ để làm gì nhưng tôi lại cứ mặc nhiên cho mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên. Lúc đấy tôi chẳng còn nghĩ gì đến người yêu tôi nữa. Và khi Bình ghì chặt cơ thể tôi xuống giường, tôi cũng không hề kháng cự mặc kệ cho “chuyện ấy” xảy ra.

Sau đêm hôm đó tôi lại cảm thấy mình rất xấu xa và tồi tệ. Tôi ghê tởm bản thân mình. Tôi đã phản bội lại người yêu để lên giường với bạn thân của anh ấy. Tôi có lỗi với anh nhưng nghĩ lại cũng đâu hoàn toàn phải lỗi do tôi. Chắc tại tôi đã quá mệt mỏi vì phải yêu một người ở xa nên mới dễ dàng ngã vào vòng tay của người khác như thế. Hơn nữa tôi cũng chỉ là một người con gái bình thường với những đòi hỏi sinh lý bản năng. Chỉ trớ trêu thay đó lại là bạn thân của anh.

Sau hôm đó, tôi cũng không thấy Bình tỏ thái độ có ý định tiếp tục phát triển quan hệ với tôi hay không. Bản thân tôi cũng thấy ngại nên không dám mở lời. Giờ có lẽ chỉ cần Bình nói muốn tiến tới với tôi là tôi sẽ gật đầu ngay để bỏ người yêu theo anh ấy. Nếu Bình nói cho tôi biết quan điểm của anh ấy thì còn dễ cho tôi, đằng này anh ấy lại chọn cách im lặng. Trong khi đó người yêu tôi thì vẫn luôn một lòng một dạ với tôi. Tôi không biết giờ phải làm thế nào?