Không biết có ai cùng cảnh ngộ với tôi không, sao tôi thấy cuộc sống của mình bế tắc và không may mắn. Tôi và bạn trai đến với nhau bằng tình cảm chân thành, không vì tiền bạc hay sắc đẹp, dù công việc không có thu nhập cao nhưng chúng tôi cùng động viên nhau cố gắng mong được ổn định, cùng nhau xây dựng hạnh phúc. Quen nhau 3 năm, yêu nhau một năm, hai đứa quyết định tính chuyện cưới xin.

Đúng là cuộc sống không như mơ, tôi phát hiện mình có thai, thiết nghĩ mình cũng trưởng thành và biết có cháu chắc gia đình anh vui. Ngày về ra mắt, cùng nhau ăn uống nói chuyện công việc xong xuôi, anh thưa chuyện với mẹ. Mẹ anh thản nhiên không hỏi han gì, bà chỉ nói không quan tâm chuyện yêu đương thế nào, chỉ quan tâm có hợp tuổi hay không. Ra khỏi cổng nhà, hai hàng nước mắt tôi chảy dài trong tủi hờn và nhục nhã.

bo-thai-blogtamsuvn
Ảnh minh họa

Tôi trở lại Hà Nội làm việc, không ai hay biết tôi có bầu. Tôi âm thầm chờ đợi mẹ anh đi xem tuổi, rồi bác nói không đồng ý cho cuộc hôn nhân vì hai đứa không hợp tuổi. Bác còn nói số kiếp đàn bà phải gánh, tự làm tự chịu, bác không có trách nhiệm. Cuộc sống như điên loạn, ngày đêm mắt tôi ướt đẫm. Đúng vào lúc đó, bạn trai tôi công việc thua lỗ, phải trả nợ số tiền khá lớn, anh đưa tôi đi khám và khuyên nên bỏ thai. Mặc cho tôi khóc ngất trong bệnh viện nhưng anh vẫn kiên quyết bỏ vì không lo được cho mẹ con tôi. Con tôi ra đi trong nỗi tủi hờn, từng câu nói của bác là ngàn mũi dao đâm vào tâm can tôi.

Bác là giáo viên mầm non nhưng sao không che chở cho con cháu mình, lại đi tin lời bói toán, tình người ở đâu? Chuyện trôi qua cũng được một tháng sau ngày con tôi mất, nỗi đau trong lòng và thể xác cứ giày vò tâm can tôi. Anh cũng đã lo xong mọi chuyện, làm cả lễ siêu thoát cho con tôi. Anh cũng không hợp với mẹ chỉ vì chuyện bói toán, chỉ vì vào hoàn cảnh dính đến pháp luật trong công việc nên không thể cho tôi cuộc sống tốt, không thể để tôi sinh em bé ra. Giày vò từng đêm, anh cũng quỳ xin lỗi tôi và cố gắng trả nợ rồi làm lại.

Anh mong tôi tha thứ, cho cơ hội chuộc lỗi với con. Anh cũng gọi điện và từ bỏ mẹ, không quay về nhà mặc cho bác gọi về. Cũng vì tình yêu chúng tôi xuất phát từ tình cảm mà hai đứa không bỏ nhau được. Cứ nghĩ đến mẹ anh, tôi lại hình thành sự thù hận. Hãy cho tôi lời khuyên để được thư thái hơn, bây giờ tôi đi vào bế tắc quá.