Chị kinh ngạc nhìn anh, không thốt ra lời, cảm giác trước mặt mình không phải người chồng thường ngày của mình nữa. Anh nói như mê sảng: “Đàn bà thì ai chả như thế!”.


Ảnh minh họa. Nguồn internet.

Chị là nhà báo, anh là doanh nhân. Họ biết nhau qua công việc, chị đến doanh nghiệp do anh làm giám đốc điều tra theo đơn tố cáo. Rồi phát hiện đó chỉ là sự vu khống xuất phát từ cạnh tranh không lành mạnh giữa các doanh nghiệp với nhau. Rồi quen thuộc, đi lại và cuối cùng thì cưới nhau, khi ấy cả hai người đã ngoài 30 tuổi.
Vì từ cái buổi ban đầu quen biết ấy, anh đã hiểu công việc của vợ nên tôn trọng nghề nghiệp yêu thích của chị và tạo mọi điều kiện để chị theo đuổi nghề báo vốn nhiều vất vả, hay phải đi xa, ít có điều kiện chăm sóc gia đình. Tuy nhiên, anh luôn luôn bị ám ảnh rằng chị có những quan hệ với những người đàn ông ngoài chồng.
Tính chị phóng khoáng, cởi mở và chẳng ngại những chuyện thị phi, thường xông xáo vào những vấn đề gay cấn. Nhưng anh vẫn thường nói với mọi người là “chồng mà ghen thì vợ làm nhà báo sao được” và cố gắng tỏ ra rộng lượng với vợ.
Dịp nghỉ Tết Dương lịch chị có chuyến công tác xa không kịp về nhà. Đọc trên báo, anh thấy chị viết về một doanh nghiệp ở một tỉnh xa mắc vào chuyện tương tự như anh ngày trước. Đột nhiên, anh cảm thấy bồn chồn, biết đâu chị bảo vệ cái anh giám đốc “trẻ người, non dạ” này rồi “cảm” anh ta như đã cảm anh ngày trước.
Đêm giao thừa năm mới, vì trong một tâm trạng không vui nên anh uống đến thật say. Anh tỉnh dậy trên giường của khách sạn, cô nhân viên của anh ngủ gục trên ghế. Chưa biết sẽ phải hành xử thế nào thì cô đã mở mắt, pha cho anh một cốc nước mát, nói là anh em đã đưa anh vào đây và cô ở lại vì lo cho anh, vì về nhà thì cũng chẳng có ai, chồng đi công tác vắng, con đi dã ngoại với bạn bè trong kỳ nghỉ. Cô khóc và tìm sự an ủi trên ngực anh. Lần đầu tiên trong cuộc hôn nhân của anh, anh ngủ với một người đàn bà không phải vợ.
Chính “trải nghiệm” này làm anh “tỉnh ngộ” rằng vợ anh, trong những chuyến công tác “sảy nhà ra khách sạn” hẳn rằng cũng tương tự như anh, như cô nhân viên của anh lúc vắng chồng. Suy nghĩ này cứ lớn dần trong anh, choán ngợp suy nghĩ của anh rồi cuối cùng kết luận là vợ đã phản bội mình không chỉ một lần.
Chị trở về sau chuyến công tác, nhận ra ngay thái độ rất khác của chồng. Chị gặng hỏi thì anh trả lời ậm ừ. Chị bực, gắt lên với anh, thế là bao nhiêu sự ám ảnh, nghi ngờ dồn nén bấy lâu nay của anh bùng phát: “Cô ngủ với bao nhiêu thằng rồi?”.
Chị kinh ngạc nhìn anh, không thốt ra lời, cảm giác trước mặt mình không phải người chồng thường ngày của mình nữa. Anh nói như mê sảng: “Đàn bà thì ai chả như thế!”.
Chính câu nói này là manh mối để chị tìm ra nguyên nhân mọi việc. Rất bình tĩnh, chị nói chuyện với chồng, ghi nhận những sự hy sinh của anh để chị theo đuổi nghề làm báo yêu thích, tỏ ra thông cảm với sự lầm lỗi của chồng, nhưng quyết không khoan nhượng với sự liên tưởng suy đoán, quy nạp của anh mà chị gọi là “bệnh tưởng”…

Theo truyennganmoingay.com