Em chán phải ngày ngày đối diện với người đàn ông là chồng em đây nhưng lại không có chút khí thế làm chồng.
Từng ngày trôi qua với em thật tẻ nhạt và vô vị vì em đã trót lấy phải người chồng hiền như cục đất. Mà người ta nói hiền là nói tránh, nói đúng hơn là chồng đần.
Em lấy chồng để mong có chỗ dựa về vật chất cũng như tinh thần, mong có người đàn ông khiến em cảm thấy yên tâm sớm tối. Vậy mà, em có cảm giác, trong gia đình này, em mới là người bảo vệ anh chứ không phải là anh như em nghĩ.
Mỗi lần ra ngoài cùng bạn bè, dù là bạn anh hay bạn em, chỉ có em nói mỏi miệng, còn anh chỉ biết ngồi ‘xơi mồi’ và cười. Ai nói gì anh cũng cười mà không có dùng cách nào đó để đối đáp cho khôi hài. Họ trêu anh, anh cũng cười, họ này nọ với nhau, anh cũng cười. Họ nói sai anh cười, nói đúng anh cười. Em thật sự không hiểu, dụng ý của anh là gì. Em có hỏi anh thì anh bảo ‘chuyện của thiên hạ, hơi đâu mà lo, cười cho dĩ hòa vi quý, mình là người ngoài, nói xen vào làm gì’.
Nói thì nói vậy, đi đâu với bè bạn, nhất là bạn của em, anh cũng nên tỏ ra là người chồng ga lăng, cho em được mát mày mát mặt, đừng để họ nói chồng hiền như cục đất. Họ không nói chồng vô duyên là may.

Ở bên cạnh anh, là vợ là chồng, anh cũng không bao giờ nói với em một câu ngọt ngào tình cảm, đùa cợt. (ảnh minh họa)
Về nhà bố mẹ vợ, là nơi thoải mái, tự do nhất, vậy mà anh cũng kiệm lời. Bố mẹ em bảo ‘sao chồng mày nó hiền thế, nó ngồi ăn cả bữa chẳng nói câu nào, bố hỏi gì thì nó trả lời, hay thật’. Em ái ngại với bố. Thân làm con rể, anh nên nhanh mồm nhanh miệng, bố nói thì anh cũng đáp lại. Cũng nên hỏi xem tình hình sức khỏe của bố mẹ, xem bố mẹ như thế nào chứ. Anh chẳng nói chẳng rằng, ai biết đâu mà đoán ý của anh. Chồng gì mà cạy răng không nói một câu, quá chán.
Bố mẹ ốm, bảo anh gọi về hỏi thăm, anh nói ngại. Em hỏi tại sao lại ngại, anh bảo, gọi về không biết nói gì, nói được hai câu lại thôi, ngại lắm. Anh giục em gọi là được rồi. Em khác, anh khác, anh hiểu chứ. Gọi cho bố mẹ thì có gì mà ngại. Em thấy lạ. Anh nhát tới mức không tự tin để nói chuyện với người khác, ngoại trừ bố mẹ anh.
Đó là một chuyện. Chuyện nữa là, bố mẹ anh, anh cũng không dám ăn to nói lớn. Ở nhà anh, anh như khách trong nhà. Bố nói gì anh cũng nghe, mẹ nói gì anh cũng không phản đối. Anh hiền tới mức, chỉ cần bố nói một câu là anh sợ hết vía, lập tức ngheo theo chỉ đạo của bố mẹ. Làm đàn ông mà không có chính kiến như anh, em thật sự thấy chán nản.
Ở bên cạnh anh, là vợ là chồng, anh cũng không bao giờ nói với em một câu ngọt ngào tình cảm, đùa cợt. Lúc nào anh cũng nghiêm túc, không thì im lặng làm việc của mình. Là vợ là chồng mà như người dưng nước lã, em thật sự cảm thấy chán nản vô cùng.
Chồng ơi, em xin anh đừng như cục đất. Anh mà cứ thế này, em biết sống sao đây?

Theo truyennganmoingay.com