Cả đêm nàng thao thức nghĩ, rồi lại thấy tiếc không để anh ở lại, để phải nằm cô đơn môt mình trên chiếc giường này và bên kia thì anh cũng một mình cô đơn. Nàng thấy mình thật điên. Cứ thao thức trách mình như thế rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng nàng được đánh thức bởi nụ hôn của anh, nàng giật mình bật dậy, dụi mắt nhìn anh và nhìn đồng hồ, đã 10h10 rồi:

– Ối anh sang lúc nào? Sao tận 10h rồi à? Mà em không khóa cửa à?

– Tối qua làm gì mà giờ ngủ nướng thế? Tiếc không cho anh ở lại à? – Anh cười cười trêu nàng

– Anh hâm – nàng làu bàu trong miệng để che dấu sự xấu hổ vì rõ ràng anh hiểu nàng còn hơn cả nàng nữa

– Ờ hâm. Thôi dậy đánh răng rửa mặt, hâm đưa đi ăn và đi chơi. Có muốn làm gì thì cứ nói nhé, đừng có mà nghĩ một đường làm một nẻo rồi tiếc nhé.

– Anh còn lâu đi, em chả việc gì phải tiếc.
Rồi nàng lủi vào phòng vệ sinh, đứng trước gương nàng tần ngần suy nghĩ. Nàng không biết nàng đang làm gì, yêu thì cũng yêu rồi, sai cũng sai rồi, nếu không muốn sai thì dừng lại, can đảm lên, bỏ anh đi, chuyển việc đi…. Mà không làm được thì cứ kệ mọi thứ đi, sao cứ phải dằn vặt khổ sở dở ông dở thằng thế này… Nàng đúng không ra cái thể loại gì. Nghĩ thế nàng lại muốn khóc, có cái gì cứ chặn ngang ngực nàng vì mỗi lúc nghĩ đến chuyện này là nàng lại muốn xa anh, mà nghĩ xa anh nàng lại đau, thế là nước mắt cứ muốn chực trào ra.
Anh thấy lâu gõ cửa bảo với vào:

– Em muốn đi chơi thì nhanh lên, hết nửa ngày rồi đó, lại soi gương để khóc đấy à?

Nàng không nói gì, lặng lẽ làm vê sinh cá nhân rồi bước ra. Anh nhìn thấy rõ nàng đang đấu tranh với bản thân vì hai mắt nàng như chực có nước trào ra. Không nói gì, anh bế thốc nàng lên, đi đi lại lại trong phòng như em bé. Nàng dãy ra kêu lên:

– Anh gẫy lưng đấy, bỏ em xuống, hâm à.

– Làm thế nào để em không khóc đây, sao em cứ suy nghĩ hoài hủy những gì trong đầu thế. Anh đau lòng lắm, anh không chịu nổi đâu.

– Anh bế em lại giường đi, anh không chịu nổi đâu, gãy lưng đấy – Nàng vẫn giãy giãy trên tay anh nhưng càng lúc nàng càng thấy tay anh ôm nàng chặt hơn. Rồi anh bế nàng lại giường, từ từ đặt nàng nằm xuống, rồi quỳ xuống cạnh mép giường, tay vuốt mấy cây tóc lòa xòa trên mặt nàng:

– Em nghĩ nhiều lắm phải không? Anh làm thế nào để em không nghĩ nữa đây?

Nước mắt nàng bắt đầu lăn dài trên má nhưng nàng vẫn cố cười với anh:

– Không có đâu, tai TP lạnh làm em lại nước buồn ngủ thôi. Em thích lắm, được ở bên anh nhiều như thế này, dựoc tự do ôm anh, được đi chơi với anh… Em không nghĩ gì đâu.

– Em đừng cố nói dối anh, em cứ nói với anh hết đi, nghĩ gì, muốn gì, anh sẽ tìm cách gỡ mà. Dù khó hơn các cặp bình thường khác nhưng bằng mọi giá anh sẽ làm người đàn ông tốt của em.

– Thế rồi mình sẽ làm sao anh?

– Anh nói nhiều rồi, em đừng nghĩ mình sẽ như thế nào. Cứ như ném đá dò đường, anh sẽ cố cân đối mọi việc để em không phải suy nghĩ nhiều.

– Em nhớ anh lắm, cả lúc ở bên anh em cũng nhớ. Nhưng càng ở bên anh em càng bị dằn vặt, em càng muốn xa anh, nhưng cứ nghĩ đến xa anh em lại thấy nhớ, rồi lại cứ như thế này đấy. Em hâm quá hả anh?

– Ừ, em hâm, anh cũng hâm. Vì hâm mà yêu nhau thế này đây

Anh vừa nói vừa chồm lên người nàng, phủ lên nàng những nụ hôn từ mặt rồi xuống cổ, rồi ngực. Nàng rung lên từng nhịp theo nụ hôn của anh, Anh nhìn nàng, tay từ từ gỡ khuy áo ngủ của nàng. Nàng không nói gì, nhắm mắt lại và chờ cho mọi chuyện xảy ra.
Khi chiếc khuy áo thứ 3 được gỡ ra thì điện thoại anh đổ chuông, nàng giật mình bật dậy, anh lấy tay ấn hai vai nàng xuống nói:

– Em mặc kệ đi, anh không dừng lại được nữa đâu

– Nhưng nhỡ ai gọi có gì quan trọng thì sao

– Mặc kệ đi, lát anh gọi lại

Anh nói rồi tiếp tục cái khuy áo thứ tư, điện thoại vẫn đổ chuông raó riết. Nàng thấy sốt ruột cầm tay anh giữa lại:

– Anh nghe điện đi, em không chịu nổi tiếng chuông.

Anh có vẻ tức tối nhìn điện thoại trên bàn rồi với tay tắt tiếng, không nhìn xem ai đang gọi. Nàng vươn tay cầm lấy điện thoại anh vừa đặt xuống, 2 cuộc gọi nhỡ só “me BiBo”.
Nàng biết đó là ai, một cảm giác khó tả lại dội xuống ngực nàng. Nàng đưa cho anh, giọng khẩn thiết:

– Anh gọi lại đi, em xin anh đấy

– Tại sao?

– Như này quá đủ rồi, em không muốn quá đáng hơn đâu. Anh gọi lại đi, em soạn sửa hai đứa đi chơi nhé.
Nàng cố cười với anh mặc dù trong lòng nàng đang như có ai cho tay vào cào cấu.

Anh bật điện thoại và gọi lại, nàng lúi húi soạn đồ nhưng tai dỏng lên nghe anh nói chuyện. Khi quen nàng, khi ở bên nàng, nàng hầu như chưa bao giờ nghe anh nói chuyện điện thoại với vợ. Hoặc nếu có thì nàng cũng cố tình tránh đi không nghe, nàng không muốn nhìn thấy anh còn một cuộc sống riêng ngoài nàng. Nhưng hôm nay không hiểu sao nàng lại cố ý dỏng tai lên nghe cuộc nói chuyện của anh:

– Uh, anh nghe… chưa gặp được, chắc phải mai… đang đi lang thang với máy đứa…. 3 mẹ con cùng đi à… thôi đừng lái mà đi taxi đi… ừ, ừ, cũng được… thế bảo dì Mai làm cho… cẩn thận cho bé Bi… chúng nó dậy chưa… thế à, sớm thế… chắc được đi chơi… thôi 3 mẹ con chơi vui nha… ừ, anh biết rồi, thế nhé, chuẩn bị cho chúng nó đi…
Anh nói chuyện với âm lượng bình thường, nhẹ nhàng, thân tình… nhưng nàng không cảm giác có tình cảm trong đó. Hay nàng đang tự suy diễn nhỉ?
Khi anh cúp điện thoại thì nàng đã thay xong quần áo, anh nhìn nàng cười:

– Thay quần áo nhanh thế? Đi chơi thật à? Không ở nhà à?

– Thôi, em thích đi chơi. Anh chụp ảnh cho em nhé. Mang tiếng suốt ngày đi công tác khắp nơi mà chẳng lúc nào chụo được cái ảnh cho tử tế. Hôm nay chụp một đống cho lên Faceboojk chơi.

– Ảnh mà một đống, đúng là em. Nhưng anh buồn ngủ quá, lười đi rồi.

Anh vừa nói vừa cho chân lên giường cùng với giầy, giả vờ nhắm mắt. Nàng đến bên cạnh lay lay:

– Thôi anh dậy đi, muộn rồi, xuống phố là ăn trưa luôn đấy, khỏi ăn sáng nha.

Anh kéo tay nàng rất mạnh làm nàng đổ người vắt ngang người anh, rồi kéo nàng về thế đè lên người anh, giữ chặt tay:

– Ở nhà đi, chiều mình đi chơi.

– Anh thôi đi, em thay quần áo rồi, dậy đi mà – Nàng năn nỉ.

– Anh không muốn đi, anh muốn ở nhà, ở nhà đi, chiều mình đi – Anh năm nỉ lại nàng

– Không mà, anh hâm thế, em thay quần áo rồi, dậy đi

Nàng đột ngột thấy lạnh sống lưng vì anh đã đưa tay gỡ khóa kéo sau lưng váy nàng và đang đưa tay vuốt lưng nàng. Người nàng cứng đơ, cảm giác như toàn thân rúng động theo từng làn tay anh đưa. Nàng vùng ra, bật dậy, vai áo trễ xuống. Anh cũng bật dậy, ấn nàng xuống giường, anh gỡ nốt phần trên váy nàng, nửa cơ thể nàng trần trụi dứoi mắt anh, nàng nhắm mắt lại. Anh bắt đầu hôn trên cơ thể nàng từ trên xuống dưới, mỗi nơi anh đặt môi xuống cơ thể nàng là nơi đó bắt đầu bỏng rát, cơ thể nàng bắt đầu chuyển động, nàng cảm nhận được cảm giác khát khao, thèm muốn của nàng từ từ dâng lên… Có vẻ anh là người hiểu được điều này nên rất cương quyết làm theo những gì anh muốn, nàng chống cự như một cái cớ rồi chiều theo tay anh và thân thể anh.

Theo truyennganmoingay.com