“Bao giờ con cho cháu về chơi, mẹ nhớ cháu lắm rồi”. Mỗi lần gọi điện lên cho con dâu, tôi đều phải nói bằng giọng thống thiết như vậy, hi vọng con sẽ vì nể mẹ chồng mà cho cháu về chơi.
Lòng người bà nội như tôi cảm thấy buồn rầu kinh khủng, nhớ thương cháu mà chẳng có cách nào đến với cháu. Không lẽ lại lên nhà con thường xuyên. Thân già làm sao đi xa được. Mà ở nhà, bề bộn việc nhà, việc cửa, sao bỏ lên thành phố đây?
Ngày còn ở chung, hai vợ chồng con trai đi làm, tôi một mình ở nhà trông cháu. Tình cảm bà cháu gắn bó, yêu thương nhau. Tuổi già cô đơn dễ tủi thân, may mà có cháu ở cùng, vui vẻ khôn xiết. Mỗi ngày không gặp cháu, cháu đi về bà ngoại hay đi chơi là tôi lại nhớ da diết.
Ngày bố mẹ cháu quyết định lên thành phố mua nhà, tôi buồn vô hạn. Nhà cách xa mấy chục km, không phải là khoảng cách không thể đi lại, nhưng thân làm bà, làm sao có thể tùy hứng thích đi thì đi. Người già có tuổi là một chuyện, lại cả chuyện bếp nước, vườn tược, ai lo.
Mỗi sáng ngủ dậy, tôi đều ngồi khóc một lúc, người bần thân không làm gì được vì nhớ cháu nội. Nếu cháu ở nhà thì lúc này đã vui vẻ bên bà, ríu rít bên bà, bà ở nhà cũng bớt cô đơn, chạnh lòng. Nhiều khi nghĩ tủi. Biết con cái lớn thì cũng phải ra ngoài lập nghiệp, làm ăn, nhưng phận làm bà nội không đành…

Nếu cháu ở nhà thì lúc này đã vui vẻ bên bà, ríu rít bên bà, bà ở nhà cũng bớt cô đơn, chạnh lòng. (ảnh minh họa)
Gọi điện lên cho con dâu thì lần nào cũng dâu cũng kiếm cớ bận không về được. Nhưng tôi hiểu tính con dâu. Con dâu tôi cũng chẳng dễ gì, vốn không phải là người đảm đang nên ngại chuyện về nhà cơm nước, dọn dẹp. Dù là lần nào về nhà, cơm nước cũng là bà già này lo, cũng là phận già này dọn dẹp, chăm cháu. Chúng nó chỉ việc ăn uống, có động tay động chân cái gì đâu. Thế mà lạ, con dâu vẫn không thích cho chồng con về nhà nội nhiều. Có vẻ như, sợ chồng về nhà nội nhiều sinh hư. Hay ở trên thành phố, không có bố mẹ chồng, tự do hơn.
Tôi vốn không phải là người mẹ chồng khó tính gì, thậm chí còn rất dễ. Nhưng con dâu luôn cảnh giác mẹ chồng, lúc nào cũng nghĩ, mẹ chồng con dâu không thể hòa thuận với nhau. Nên khi cháu còn nhỏ, bảo để ở nhà bà nội trông đỡ, con dâu không đồng ý đã cho cháu lên thành phố và thuê người giúp việc. Nhiều khi tôi nghĩ, mình đã làm người mẹ chồng tốt đến thế, không hiểu con dâu còn muốn thế nào. Không thể hòa hợp là do mình tự tạo ra rào cản mà thôi.
Người già cô đơn, chỉ mong con trai lấy vợ về rồi sinh cháu, nhà cửa vui vẻ. Thế mà bây giờ, ngay đến con trai cũng từ chối việc về thăm bố mẹ. Một là lý do cháu đi xa hay ốm, hai là công việc bận rộn không về được. Tuổi già còn được mấy năm, chẳng biết còn được vui vẻ bên con cháu bao nhiêu thời gian nữa.

Con dâu chỉ nghĩ đơn giản, cho cháu về quê, cháu chơi với ông bà cháu sinh hư. Rồi đi đường xa mệt mỏi này nọ, ông bà có nhớ thì lên chơi với cháu. (ảnh minh họa)
Ngày trước, mẹ chồng con dâu khác, bây giờ cũng khác. Giá như con dâu hiểu được nỗi lòng của người làm bà nội này thì con đã không giữ cháu khư khư, không cho cháu về thăm ông bà. Giờ, mẹ chồng lại phải xuống nước nói khó với con, con mới cho cháu về. Đúng là thời thế khác, con người cũng khác. Con dâu mẹ chồng không còn kiểu mẹ bảo con nghe nữa. Mà giờ, con dâu quyết sao, mẹ chồng nghe vậy. Chúng nó đủ lông đủ cánh rồi, tự lập được rồi, cần gì tới người mẹ già này nữa. Chỉ tổ làm phiền phức chúng nó mà thôi.
Con dâu chỉ nghĩ đơn giản, cho cháu về quê, cháu chơi với ông bà cháu sinh hư. Rồi đi đường xa mệt mỏi này nọ, ông bà có nhớ thì lên chơi với cháu. Nhưng con lại không hiểu, người làm bà nội này cô đơn tuổi già, nhớ cháu biết bao nhiêu. Người dưng ở với nhau vài ngày còn nhớ, nói chi cháu nội gắn bó suốt mấy năm trời. Há gì làm bà nội lại khổ tâm thế này, có cháu mà cũng không được gặp… Tưởng đẻ con trai được sống vui vẻ, sum vầy tuổi già. Ai ngờ…

Theo truyennganmoingay.com