Tôi lặng lẽ ra đi. Người đàn bà vô sinh như tôi làm gì có quyền níu kéo hay đòi hỏi. Chỉ biết chúc chồng mình hạnh phúc mà thôi, thứ tôi có thể làm là cho đứa con của anh 1 danh phận.
Tôi là 1 phụ nữ đã có gia đình, tôi kết hôn với người đàn ông mà tôi yêu thương hơn cả bản thân. Tôi đã từng nghĩ mình là người hạnh phúc vì có được một người chồng yêu thương và được gia đình chồng quí mến. Nhưng rồi nỗi bất hạnh lớn nhất lại đến với tôi trong 1 ngày đẹp trời.
Cưới nhau được 1 thời gian nhưng chúng tôi vẫn quyết định kế hoạch chưa sinh con vội để dành thời gian cho nhau. Bố mẹ thông cảm nên đồng ý cho tôi 1 năm để làm mọi điều tôi thích. Năm thứ 2, đã đến lúc tôi nên thực hiện thiên chức làm mẹ của mình. Nhưng chờ mãi tháng này qua tháng khác dù chúng tôi không dùng biện pháp tránh thai nào nhưng con vẫn chưa về với tôi.
Hoang mang lo lắng tột cùng, tôi âm thầm đi khám và kết quả ngày hôm đó giống như tiếng sét bên tai. Tôi bủn rủn rụng rời, ngồi bất động như thế không nhấc chân lên nổi để đi về. Run rẩy sợ hãi, chưa bao giờ tôi có cảm giác kinh khủng như vậy. “Tôi bị vô sinh ư? Nực cười quá, làm sao chuyện đó lại có thể xảy ra với tôi cơ chứ, tại sao?”.
Mấy tháng liền tôi lầm lì, khóc lóc, chồng thấy tôi gầy xanh xao nên rất lo lắng. Anh động viên tôi rất nhiều, mỗi lần nhìn chồng nằm ngủ mà lòng tôi quặn đau. Bố mẹ chồng giục chúng tôi miết, tôi chỉ biết lặng câm còn chồng thì lấy hết cớ này đến cớ nọ để bào chữa cho tôi.

Cưới nhau được 1 thời gian nhưng chúng tôi vẫn quyết định kế hoạch chưa sinh con vội để dành thời gian cho nhau. (ảnh minh họa)
Thời gian cứ thế trôi qua, 5 năm rồi chúng tôi chờ đợi 1 phép màu nhưng không có. Tôi đã nghĩ đến việc ly hôn nhưng chồng không đồng ý. Tôi cũng không thể nhận con nuôi được vì nhà anh được mỗi anh là con trai. Chỉ còn cách là làm chồng chán ghét mình và tự động rời xa mình.
Tôi trở nên khó tính cáu gắt, sau 1 thời gian bền bỉ làm hình tượng mình xấu đi thì chồng tôi đã trở nên buồn về vợ. Anh ấy sợ về nhà là cãi vã với tôi nên thường về rất muộn. Nửa năm sau tôi phát hiện ra anh ấy đang quen 1 người phụ nữ khác, chẳng biết nên buồn hay nên vui nữa. Nỗi đau cứ thế gặm nhấm tâm hồn của tôi, tôi mất ngủ nhiều đêm, cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa.
Phụ nữ mà không đẻ được con thì còn gì bất hạnh hơn. Tôi cứ sống không bằng chết như vậy trong 1 thời gian dài, ngực cứ thế đau nhói. Rồi 1 hôm tôi nghe tin người tình của chồng đã mang bầu, tôi mừng đến rơi nước mắt.
Hôm đó tôi không về nhà, tôi đi uống rượu với mấy người bạn thân. Tôi cứ ngồi vừa cười vừa khóc như 1 con dở hơi vậy. Lòng tôi lúc đó cảm giác như bị xé nát, soi gương chẳng nhận ra mình nữa. Cũng từng là 1 tiểu thư, xinh đẹp và khá nổi tiếng ở trường, vậy mà giờ đây lại bi đát thế này ư?
Chồng tôi vẫn rất thương vợ, nhưng có lẽ là lòng thương hại. Anh ấy chẳng dám nói ra mọi chuyện chắc sợ tôi buồn. Khi biết cô người tình có bầu được 4 tháng thì tôi đưa đơn ly hôn cho chồng. Có lẽ đã đến lúc tôi nên ra đi, tôi chia tay chồng. Âm thầm bỏ lại bức thư và lá đơn ly hôn rồi kéo va li đi. Tôi không muốn anh ấy thấy được cảnh mình “tàn tạ” và ra đi trong cảnh bi đát như thế.
Chồng tôi đã gọi điện tìm kiếm tôi rất nhiều, nhưng tôi nhất quyết không gặp. Người đàn bà vô sinh như tôi làm gì có quyền níu kéo. Chỉ biết chúc chồng mình hạnh phúc mà thôi, thứ tôi có thể làm là cho đứa con của anh 1 danh phận.

Theo truyennganmoingay.com