“Nếu anh lấy được người mình yêu, chưa chắc anh đã được cô ấy chăm sóc, yêu thương… Anh hãy mở lòng và sống tốt với vợ mình – người yêu thương, chăm sóc và luôn hi sinh tất cả vì anh”
Tôi và vợ lấy nhau không phải vì yêu mà là tôi bị cô ấy lừa. Vợ tôi là đồng nghiệp cùng công ty, có cảm tình với tôi nhưng khi ấy tôi đã tính đến chuyện kết hôn với mối tình 5 năm của mình.
Trước đó, tôi biết vợ có tình ý với mình nhưng tôi không đáp lại và cũng đã nói rõ với cô ấy là tôi không yêu. Song cô ấy si tình tới mức tìm mọi cách để giành lấy tôi bằng được.
Tôi một thằng đàn ông dù đã bản lĩnh lắm nhưng vẫn không thể nào vượt qua được những trò thử thách của cô ấy. Cuối cùng tôi cũng rơi vào cái bẫy cô ấy chuẩn bị sẵn. Tôi làm cô ấy có thai.
Trớ trêu thay ngày tôi làm cái việc ấy ở công ty, có vài người đã “vô tình” nhìn thấy. Dù lúc đó tôi say sỉn sau bữa tiệc liên hoan cuối năm nhưng mọi người ai cũng bảo, tôi phải có trách nhiệm.

Tôi làm em có thai. (Ảnh minh họa)
Người yêu tôi lúc đó biết chuyện, kiên quyết chấm dứt và bắt tôi phải cưới em. Bố mẹ tôi cũng không muốn mang tiếng là thất đức nên cũng bắt tôi phải cưới. Trước sức ép của mọi người, tôi đã phải cưới người mà tôi không yêu, cưới chỉ vì trách nhiệm với cái thai.
Khi biết tất cả chỉ là màn kịch do vợ dựng lên, tôi căm ghét cô ấy vô cùng, tôi luôn kiếm cớ để nổi khùng lên với vợ. Vợ tôi biết thân biết phận chẳng dám hé răng kêu ca, cô ấy cố gắng tỏ ra là một người vợ tốt để mong lấy lòng chồng. Nhưng tôi sẽ mãi mãi không bao giờ chấp nhận chuyện tha thứ cho cô ta.
Vợ mang thai tôi mặc kệ. Đi làm về là tôi la cà quán xá nhậu nhẹt cho tới khuya mới về. Về nhà nôn thốc nôn tháo khắp mọi nơi, cô ấy vẫn im lặng. Khi tôi nằm vật ra giường ngủ say như chết cô ấy mới dám nhẹ nhàng tháo giày và đặt tôi nằm ngay ngắn lại, sau đó thì tự mình thu dọn sạch sẽ những thứ mà tôi nôn ra.
Cưới nhau 3 tháng, tôi chưa ăn cùng vợ một bữa cơm nào. Nhiều hôm về nhà, dù chưa ăn gì tôi cũng nói là ăn rồi và đi thẳng lên phòng nằm mặc kệ cô ấy làm gì thì làm.
Cứ nghĩ đến cái việc vợ khiến tôi phải từ bỏ người yêu để cưới cô ấy tôi lại hận vô cùng. Tôi còn muốn cô ta phải đau khổ hơn nữa, khiến cô ta không thể sống yên. Tôi bắt đầu ngoại tình .
Tôi cặp với một cô gái tên Hoa làm ở quán bar và không cần giấu diếm. Nhìn vợ đau khổ tôi hả hê lắm. Biết tôi đã có vợ, cô gái trẻ mà tôi cặp hơi e dè, nhưng tôi thẳng thắn bảo: “Em không phải sợ, anh cặp với em cũng chỉ để trả thù vợ thôi. Em thích bao nhiêu anh cũng chi hết”. Cô ta khá bất ngờ, tôi bắt đầu dốc bầutâm sự .
Tôi cứ thế kể về đời mình, về việc mình bị vợ lừa và phải từ bỏ mối tình 5 năm sắp đơm hoa kết trái. Lần đầu tiên tôi được trải lòng mình kể từ sau cuộc hôn nhân không tình yêu ấy và tôi đã khóc. Tôi cũng chẳng ngờ một cô gái làm quán bar hôm ấy đã bỏ buổi làm để ngồi nghe tôi tâm sự.

Lần đầu tiên tôi được trải lòng mình kể từ sau cuộc hôn nhân không tình yêu ấy và tôi đã khóc. (Ảnh minh họa)
10 giờ tối tôi và Hoa chia tay, Hoa từ chối lời mời đi khách sạn như hứa ban đầu vì cô ấy nói chưa sẵn sàng. Tôi không trách và nói có thể đợi lần sau. Tôi dắt xe lang thang một mình chẳng muốn về nhà.
Bất giác tôi nhìn thấy một cặp đôi vợ chồng dắt tay nhau đi dạo đang tiến về phía tôi. Họ trông rất hạnh phúc, thỉnh thoảng người chồng cúi xuống hôn vợ. Khi họ lướt qua trước mặt tôi, tôi bất ngờ nhận ra đó chính là người yêu cũ của mình. Tôi không dám gọi vì cô ấy đang cười nói rất vui vẻ bên chồng.
Tôi ngồi xuống ghế đá và gục đầu xuống gối, bất chợt điện thoại báo có tin nhắn, đó là tin nhắn facebook của Hoa.
“Anh về nhà đi và hãy tha thứ tất cả cho vợ. Anh có đau khổ, có giày vợ vợ anh thì anh cũng không thể kéo người tình về bên mình được. Biết đâu giờ chị ấy cũng đang hạnh phúc bên chồng rồi. Vợ anh yêu anh thật lòng, chị ấy đáng thương.
Nếu anh lấy được người mình yêu, chưa chắc anh đã được cô ấy chăm sóc, yêu thương như vợ anh bây giờ đâu. Anh hãy mở lòng và sống với người vợ thực tại của mình đi”.
Đoạn tin nhắn ấy khiến tôi giật mình, đúng là người cũ của tôi đang rất hạnh phúc. Có phải tôi đã quá ích kỷ, tôi đã sai khi tìm mọi cách hành hạ vợ mình, chính tôi đã làm cô ấy mang bầu cơ mà. Tôi cũng đâu phải là một thằng tử tế…
Nhìn đồng hồ đã 11 rưỡi, tôi phóng xe thật nhanh về nhà. Vợ tôi vẫn thức đợi chồng, cô ấy vẫn im lặng không trách tôi một lời. Đêm ấy tôi đã ôm vợ thật chặt vào lòng: “Anh xin lỗi, mình bỏ qua hết mọi chuyện để sống tốt với nhau em nhé”. Vợ tôi nước mắt rưng rưng hạnh phúc.
Chuyện trôi qua đã 4 năm. Giờ con tôi đã hơn 3 tuổi, nó giống bố như đúc và quấn bố vô cùng. Gia đình tôi vẫn sống hạnh phúc, không bao giờ vợ chồng tôi nhắc lại những chuỗi ngày đau buồn đó nữa. Tôi phải cảm ơn Hoa nhiều lắm nhưng tiếc là sau đó, tôi đã không thể gặp lại cô ấy, nghe nói cô ấy đã chuyển vào Nam làm.

Theo truyennganmoingay.com