Nuôi người yêu ăn học 6 năm trời. Khi ra trường, tôi vô cùng choáng váng khi Quyên nói muốn chia tay.
Tôi năm nay gần 30 tuổi, quê ở 1 tỉnh miền núi nghèo. Tôi có người yêu kém 1 tuổi, đáng nhẽ chúng tôi đã kết hôn, nhưng sau khi tốt nghiệp, đi làm, người yêu tôi bỗng dưng thay lòng đổi dạ.
Học xong cấp 3, tôi không đi thi đại học mà nộp hồ sơ đi học trung cấp nghề, chuyên sửa chữa đồ điện tử. Bởi tôi biết sức học của mình, có đi thi chưa chắc đã đỗ. Hơn nữa, tôi muốn học nghề để nhanh chóng đi làm, kiếm tiền.
Kỳ nghỉ tết năm đầu tiên, tôi về nhà nghỉ và quen với Quyên, em đang là học sinh lớp 12. Ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã có tình cảm với Quyên. Nhà Quyên khác xa, cách nhà tôi gần chục cây số, nhà em nghèo lắm, bố mất từ khi em còn nhỏ, mẹ em làm thuê làm mướn nuôi 2 chị em Quyên ăn học. Bù lại, Quyên học rất giỏi, tôi hỏi mấy đứa trong làng, thấy bảo năm nào Quyên cũng đứng đầu lớp.
Lúc đó Quyên không có điện thoại, để tiện liên lạc, tôi đã tiết kiệm tiền sinh hoạt mua cho em một chiếc điện thoại trắng đen, từ đấy, chúng tôi thường xuyên chuyện trò, tình cảm cứ thế tăng dần. Tuy yêu xa nhưng tình cảm chúng tôi rất sâu đậm.
Học xong cấp 3, Quyên đỗ đại học Thương mại ở Hà Nội. Em trăn trở lắm, bảo giờ em đi học sợ mẹ không nuôi nổi. Lúc đó tôi đang học năm cuối, tôi luôn động viên em hãy cố gắng, tôi sẽ hỗ trợ em. Thú thật, người yêu tôi còn rất thương Quyên. Vậy là, năm đầu tiên Quyên về nhập học cũng là lúc tôi vừa học vừa đi làm thêm. Bố mẹ tôi vẫn gửi tiền đều, số tiền ấy tôi dành để chi tiêu cho mình, còn tiền đi làm thêm tôi đưa hết cho Quyên.
Rồi tôi ra trường, về nhà, nhờ vốn bố mẹ cho vay, tôi mở một cửa hiệu sửa chữa đồ điện tử, thu nhập cũng khá. Thời gian đó, tiền học hành, sinh hoạt của Quyên gần như đều do tôi lo liệu. Tôi cũng đưa em về nhà, bố mẹ 2 bên đều biết cả, tôi nói sẽ lo cho Quyên, đợi em ra trường chúng tôi sẽ làm đám cưới. Lúc đó, Quyên đã rất cảm động, em nói thật may mắn vì đã yê được tôi.
Mấy năm trời, tôi làm việc rất chăm chỉ, không chơi bời, một lòng với Quyên. Tình cảm của chúng tôi vẫn hết sức tốt đẹp. Em đi học ít về nhà, tôi vẫn thường qua lại nhà em thăm nom mẹ và em trai em. Tôi tự thấy mình như con rể nhà em.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, Quyên học xong đại học, ở nhà tôi cũng lo lắng thu xếp cho em chân kế toán một doanh nghiệp nhỏ. Thế nhưng, Quyên về nhà thỏ thẻ với tôi, rằng chúng tôi còn trẻ, em muốn học lên thạc sĩ, em muốn em xin được công việc tốt hơn, bây giờ lấy chồng về sinh con xong em sợ không có thời gian phấn đấu.
Cuối cùng, tôi cũng bị Quyên thuyết phục. Thế rồi, lại thêm 2 năm tôi nuôi người yêu ăn học. Học thạc sĩ, tốn kém hơn rất nhiều. Ngoài tiền học phí, ăn uống, sinh hoạt, còn tiền đi lại thầy cô, làm luận án. Tôi phải rút cả tiền tiết kiệm ra cho em ăn học. Tôi giấu không cho bố mẹ biết, bởi nếu biết mẹ tôi sẽ phản đối quyết liệt.

Ảnh minh họa

Ngày Quyên bảo vệ xong luận án. Tôi rất vui mừng, nghĩ đến tương lai của 2 đứa mà tôi thấy thỏa lòng. Tôi chờ đợi đã hơn 6 năm rồi.
Thế nhưng sau đó, Quyên không về quê làm việc mà ở lại Hà Nội xin việc làm. Tôi hỏi, Quyên bảo chờ em thêm một thời gian nữa, em muốn ở Hà Nội cho năng động hơn. Tích lũy thêm kinh nghiệm cho mình. Khi ấy Quyên đã 25, tôi 26.
Thời gian Quyên đi làm, em luôn tỏ ra bận rộn. Chúng tôi không còn liên lạc đều, tôi gọi điện, nhắn tin em cũng không trả lời lại được như trước. Ngày còn đi học, mỗi lần tôi lên thăm, em đều vui mừng đi đón tôi. Nhưng bây giờ, khi tôi ngỏ ý xuống thăm, Quyên đều viện cớ lảng tránh. Em bảo công việc bận không có thời gian chơi.
Bố mẹ tôi giục cưới, tôi cũng sốt ruột lắm, hỏi Quyên mấy lần nhưng em cứ chần chừ, khất lần. Rồi tôi hết kiên nhẫn, trong một lần cãi nhau, tôi đã to tiếng với Quyên, bảo nếu em không về quê làm đám cưới, tôi sẽ không chờ đợi em nữa. Tôi tức giận nên mới nói thế, chứ thực tâm tôi yêu Quyên, chỉ xác định lấy Quyên làm vợ.
Sau hôm đó, Quyên không nghe điện thoại của tôi, mặc tôi điên cuồng tìm cách liên lạc. Khi tôi nhắn sẽ xuống Hà Nội tìm em, Quyên mới chịu trả lời tin nhắn. Quyên nói, em không muốn về quê, em bảo chúng tôi nên chia tay thì tốt hơn. Quyên xin lỗi tôi, em nói, em thật sự muốn ở lại Hà Nội, ở đây sẽ có nhiều cơ hội cho em phát triển. Số tiền tôi nuôi em đi học, em sẽ cố gắng kiếm và trả lại tôi. Bảo tôi hãy quên em, tìm một người tốt hơn…
Đọc tin nhắn của Quyên mà tôi chết sững. Vừa đau khổ, vừa bàng hoàng, tôi gọi lại nhưng Quyên không nghe máy. Cảm giác đau khổ khiến tôi như phát điên. Tôi muốn gặp Quyên ngay lập tức, em phải giải thích rõ ràng với tôi. Tôi cảm giác như mình bị lừa, bị lợi dụng bao lâu nay, chẳng nhẽ Quyên ở bên tôi chỉ để tôi lo cho em ăn học thôi sao? Tại sao có thể tàn nhẫn với tôi như vậy được, tôi phải làm sao đây?

Theo truyennganmoingay.com