Tôi bất ngờ khi biết sự thật con gọi ô sin là mẹ. Tôi ngồi đợi vợ về trong khi cô ô sin đã cho con đi ngủ. Đồng hồ chỉ đến con số 1h sáng vợ tôi mới loạng choạng bước vào trong nhà, có một người đàn ông dìu cô ấy.


Ảnh minh hoạ: Internet
Công việc của tôi phải thường xuyên đi công tác liên miên nên chẳng mấy khi có thời gian ở nhà chăm sóc cho vợ con. Mà vợ chồng tôi cũng chênh lệch tuổi, cô ấy kém tôi tận 10 tuổi nên nhiều lúc hai vợ chồng cũng bất đồng quan điểm. Cô ấy xin làm kế toán ở công ty nhỏ nên công việc cũng không vất vả lắm.
Với thu nhập của tôi thì tôi thừa khả năng lo cho gia đình nhưng cô ấy không chịu ở nhà mà muốn đi làm cho đỡ buồn. Sau khi con được 1 năm tuổi thì cô ấy trở lại làm việc, không ai chăm sóc gia đình nên vợ chồng tôi quyết định thuê người giúp việc kiêm luôn chăm con.
Có một lần tôi đi công tác ở Miền Tây cả tháng mới về nhà, định bụng dành cho vợ và con một bất ngờ lớn nên tôi không báo trước. Cứ ngỡ rằng vợ sẽ khóc mừng rơi nước mắt mà ôm lấy chồng nhưng về đến nhà khiến tôi bất ngờ. Đẩy cổng bước vào nhà, tôi chỉ nhìn thấy chị giúp việc đang chơi với con của mình, còn con tôi thì liên tục gọi chị ấy là mẹ. Một câu mẹ, hai câu cũng mẹ, tôi có cảm giác như đó là hai mẹ con ruột thực sự.
Tôi cứ đứng nhìn như vậy, vô tình chị ô sin quay ra mới nhìn thấy tôi rồi trách tôi không lên tiếng làm chị giật mình. Tôi bước vào chìa tay ra đón con nhưng con không chịu, nhìn con sà vào lòng chị mà tôi thấy nghẹn trong cổ họng. Cũng đúng tôi suốt ngày đi chẳng bao giờ con nhìn thấy mặt nên con không nhận tôi là phải.
Lúc này tôi mới hỏi đến vợ của mình, chị giúp việc bảo cô ấy đi sinh nhật bạn gì đó nên chưa về. Tôi rút máy gọi cho vợ thì cô ấy cũng không nghe máy, muốn đi tìm vợ mà cũng không biết vợ ở chỗ nào nên thôi. Nhìn đồng hồ đã 11h giờ mà vợ vẫn chưa về, con thì đã ngủ ngon trong vòng tay của chị giúp việc, tôi thấy chạnh lòng.
Tôi ngồi đợi vợ về trong khi hai cô cháu đã đi ngủ. Đồng hồ chỉ đến con số 1h sáng tôi mới nghe tiếng mở cổng, chạy ra có một người đàn ông dìu cô ấy loạng choạng bước vào nhà. Hỏi ra thì anh ta bảo là đồng nghiệp cùng cơ quan. Tôi đỡ cô ấy vào phòng, người nồng nặc toàn mùi rượu, không biết cô ấy đã uống bao nhiêu để đến mức say mềm như thế này.
Sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy vợ vội vã đi làm vì sợ muộn, con cô ấy cũng không thèm nhìn qua hay thế nào. Thấy chồng đi công tác đã về thì cô bảo tối về nhà sẽ nói chuyện sau. Tôi dành cả một ngày để ở nhà chơi với con. Nói chuyện với cô giúp việc thì tôi mới vỡ lẽ ra mọi thứ.
Vợ tôi ở nhà suốt ngày thì cũng chỉ chăm chú làm đẹp chăm sóc cho bản thân. Con khóc mà dỗ không nín thì cô bắt đầu quát tháo, làm ầm ĩ cả lên. Con ăn uống rơi vãi lung tung cô ấy cũng thây kệ. Đã vậy, vợ tôi lại ỷ vào cô giúp việc nên vợ tôi hầu như không phải động chân tay vào việc gì, nhưng đến việc chăm con mà cô ấy cũng không làm thì không thể chấp nhận được.
Vợ tôi còn hứa trả thêm một khoản hậu hĩnh để cô giúp việc chăm con hộ buổi tối. Thời gian rảnh cô ấy sẽ đi mua sắm và tụ tập cùng bạn bè có khi đi thâu đêm, chẳng thèm ngó đến con mình có ốm hay kén ăn không. Không chỉ vậy, có chồng con rồi mà cô ấy vẫn còn đến những quán bar cùng hội bạn để vui chơi.
Giờ tôi mới hiểu vì sao con lại quý và quấn cô giúp việc như vậy, chẳng chịu theo ai ngoài cô ấy cả. Vợ tôi đến bế con cũng lắc đầu nguây nguẩy.
Tôi không biết phải làm thế nào để vợ lấy lại tâm tính như ngày xưa. Có khuyên nhủ vợ thì cô ấy cáu gắt bảo ở nhà mãi đâm ra chán nên cô ấy phải ra ngoài lấy lại tinh thần. Tối đó, hai vợ chồng tôi cãi nhau vì tôi bắt cô ấy nghỉ việc để chăm con nhưng cô ấy không chịu. Tôi lớn tiếng: “Đã không có chồng ở nhà chăm con được rồi thì em cũng phải chăm lo cho nó chứ, trách nhiệm của người mẹ đâu hả”.
Vợ tôi khóc toáng lên rồi bảo chồng không chịu hiểu cho vợ, suốt ngày bỏ mặc vợ ở nhà. Tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa, cãi nhau chỉ khiến cho không khí gia đình thêm nặng nề. Tôi thực sự buồn vì cô ấy chẳng làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Trách cô ấy chẳng hiểu cho công việc của chồng. Tôi phải nói thế nào để cô ấy từ bỏ những thói vui này, con tôi cũng cần mẹ lắm chứ. Thậm chí nó đã chẳng thèm nhận mẹ nó rồi kia. Nếu tình trạng này mãi cứ kéo dài như thế này thì sẽ đến lúc, chúng tôi mất con lúc nào cũng chẳng hay.

Theo truyennganmoingay.com