Tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc, nhưng rồi tự tay tôi lại làm đổ vỡ tất cả. Mất vợ rồi, tôi mới nhận ra mình ngu dại đến mức nào.
Vợ tôi không xinh, không có điểm gì quá xuất sắc, nhưng em hiền dịu, đảm đang, hiếu thảo. Tôi đã theo đuổi em hơn 1 năm trời mới nhận được cái gật đầu từ em.
Rồi chúng tôi cưới nhau sau đó không lâu. Mẹ tôi quý em lắm, bảo tôi phải thật tốt với con dâu bà. Tất nhiên là tôi biết điều ấy và tôi trân trọng em lắm.
Tôi công tác trong một công ty xuất nhập khẩu đồ điện tử. Vì tính chất công việc nên tôi phải đi nhiều, gặp gỡ đối tác và tiếp khách.
Rồi tôi sa đọa, những chầu rượu, nhưng cuộc nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng chiếm hết thời gian ở bên gia đình của tôi. Cô vợ trẻ tôi cũng bỏ mặc, kể cả khi em bầu bí tôi cũng chẳng bận tâm nhiều. Tôi có bồ, cô thư ký trẻ trung, nóng bỏng của công ty đối tác. Tôi đi lại với nhân tình nhiều hơn, quên bẵng người vợ hiền thảo của mình.
Có lẽ tôi vẫn cứ sai lầm nối tiếp sai làm mãi, nếu không có một ngày, tôi trở về nhà. Lá đơn ly dị có chữ ký của vợ em để sẵn trên bàn. Bố mẹ tôi cũng có mặt, mẹ tôi khóc, bà lao vào tôi mà đánh mắng, bảo tôi là thằng tồi, để vợ tôi phải khổ.
Sau một thoáng thẫn thờ, tôi hiểu ra mọi chuyện. Tôi quỳ phục dưới chân em, cầu xin vợ tha thứ. Em chẳng nói gì, chỉ khóc. Em nói với tôi, đã chờ tôi thay đổi lâu rồi, nhưng không kiên trì được nữa. Vợ tôi đã chuẩn bị xong quần áo từ bao giờ, em nói sẽ về nhà ngoại ở. Bảo tôi không cần đến thăm em, bao giờ em sinh, em sẽ báo. Thế là vợ tôi, bụng vượt mặt, ngay đêm đó bắt taxi về nhà ngoại.

Ảnh minh họa

Thời gian vợ không có nhà, tôi mới thấm thế nào là cảm giác cô đơn. Tôi nhớ vợ, nhớ con đến quay quắt. Ngày trước, khi đi nhậu nhẹt, tôi ghét bị vợ cằn nhằn bao nhiêu thì giờ đây tôi nhớ tiếng nói của vợ bấy nhiêu. Bỗng dưng tôi chán hẳn những buổi đàn đúm, Nhìn thấy người tình, tôi đâm ra khó chịu, có cảm giác chính vì cô ta mới khiến tôi lạnh nhạt với vợ con, tôi sinh ra chán ghét cô ta vo cùng. Thế rồi, tôi tìm cách chấm dứt hẳn với nhân tình. Tôi hối hận lắm.
Ngày vợ báo tin cho mẹ tôi em đã sinh, bố mẹ và tôi tay xách nách mang bao nhiều đồ vào viện, bế trên tay con trai bé bỏng, tôi hạnh phúc đến rơi nước mắt. Nỗi ân hận, tiếc nuối dày vò tôi khổ sở. Ước gì chúng tôi vẫn là một gia đình, ước gì tôi có thể ở đây chăm sóc cho em, ước gì tôi có thể đưa mẹ con em về nhà chăm sóc. Tôi đau lòng bao nhiêu lại càng hối hận bấy nhiêu.
Cuối cùng, tôi hạ quyết tâm, tôi sẽ chinh phục lại vợ mình. Tôi sẽ không để con tôi mới sinh ra đã không có bố, tôi sẽ làm mọi cách để bù đắp lại cho em.
Thế rồi từ hôm đấy, tôi tích cực sang nhà em hơn, mặc kệ em phản đối, tôi quyết tâm chai mặt cứ ở lỳ. Tôi mua đồ ăn, mua sữa, mua quần áo đến cho mẹ con em. Nhìn con trai lớn lên từng ngày, thay đổi từng ngày, tôi thấy hạnh phúc vô cùng.
Con trai giống như sợi dây xích tôi và em lại gần nhau. Có lẽ, cũng bởi cả tôi và em đều dành cho nhau những tình cảm chưa bao giờ phai nhạt. Khi con trai cứng cáp, tôi đã quỳ xuống, xin vợ cho tôi 1 cơ hội để làm lại từ đầu, để tôi được chăm sóc cho mẹ con em.
Thế là sau gần 1 năm chia tay, vợ chồng tôi lại quay về với nhau, gương vỡ lại lành. Tôi thầm nhủ với bản thân mình, lần này sẽ giữ vợ bên mình thật chặt, sẽ không bao giờ để xảy ra những chuyện như ngày trước nữa. Bởi tôi biết, đây sẽ là cơ hội cuối cùng của tôi, nếu còn mắc sai lầm, tôi sẽ không bao giờ còn cơ hội để sửa sai.

Theo truyennganmoingay.com