Chồng ơi, em đã thực hiện đúng di nguyện của chồng rồi. Chỉ có điều, mẹ anh là vẫn chưa thể chấp nhận di nguyện bà bảo là tréo ngoe ấy thôi.
Chào tất cả các bạn!
Suốt cả một tháng nay, sau ngày chồng mất, tôi suy sụp hẳn. Thế giới này đối với tôi chẳng còn niềm vui và ý nghĩa nữa rồi.
Bởi vì người tôi yêu thương nhất và có lẽ cũng là người yêu thương tôi nhất trong cuộc đời này cũng vừa bỏ lại tôi mà đi. Tôi nhớ anh đến quay quắt. Nhưng tôi biết, giờ chúng tôi đã là người của 2 thế giới khác nhau. Nhớ anh, tôi chỉ còn biết gọi tên anh trong những cơn mơ…
Tôi và anh đến với nhau từ 2 bàn tay trắng. Chúng tôi đều chịu thương chịu khó và luôn yêu thương nhau nên 3 năm kết hôn, 2 chúng tôi chưa một lần cãi vã. Nói ra đây có thể mọi người không tin.

Chồng ơi, em đã thực hiện đúng di nguyện của chồng rồi. Ảnh minh họa.
Nhưng anh là một người đàn ông chín chắn luôn nhường nhịn vợ. Còn tôi cũng rất hiểu tính chồng và cũng luôn thực hiện chính sách lạt mềm buộc chặt. Vì thế, chúng tôi luôn chia sẻ với nhau mọi điều và không bao giờ có mâu thuẫn là thế.
Nhờ chí thú làm ăn, cộng với sự giúp đỡ của gia đình nhà ngoại mà sau 3 năm kết hôn, chúng tôi cũng vừa mới xây được căn nhà 3 tầng rất khang trang, sạch sẽ. Tuy chỉ nhỏ thôi, nhưng đó là cả một thành quả của chúng tôi. Có nhà, có con gái hơn 1 tuổi, cuộc sống của chúng tôi có thể nói rất đầm ấm và hạnh phúc.
Xin nói thêm một chút về chồng tôi. Chồng tôi cũng có bố, có mẹ như bao người đàn ông khác. Thế nhưng bố mẹ anh ly hôn nhau từ khi anh mới 8 tuổi. Từ đó, anh ở với mẹ. Nhưng mẹ anh cũng nhanh chóng có người đàn ông khác. Khi anh 18 tuổi, mẹ anh đi bước nữa. Bởi thế, anh một mình vừa học vừa bươn chải và sống ở căn nhà cũ mà bố mẹ anh để lại.
25 tuổi, anh bỏ Sài Gòn ra Hà Nội lập nghiệp. Và 3 năm sau đó, anh gặp và yêu tôi. Từ đó, anh ở hẳn ngoài Hà Nội. Chỉ thỉnh thoảng lắm, anh mới gọi điện hỏi thăm mẹ anh. Mẹ anh cũng có gia đình và những đứa con riêng của mình nên cũng ít quan tâm tới anh. Còn bố anh thì từ sau khi ly hôn không còn bất cứ quan hệ cha con nào với anh.
Sau khi yêu và lấy tôi, anh coi tôi, coi bố mẹ vợ chẳng khác nào gia đình ruột thịt của mình. Anh coi bố mẹ tôi như bố mẹ đẻ của anh vậy. Anh vẫn thường nói, anh may mắn khi lấy được tôi và có bố mẹ vợ coi con rể chẳng khác nào con trai trong nhà. Mà thật sự, bố mẹ tôi ở quê nhưng quý con rể lắm. Hễ nhà có bất cứ thứ gì, bố mẹ tôi cũng gửi đồ lên cho con rể và con gái ăn.
Cho tới một ngày, biến cố xảy đến với gia đình tôi. Sau khi khánh thành nhà mới được 1 tháng thì chồng tôi bắt đầu có dấu hiệu bị ho không khỏi. Cứ nghĩ là ho bình thường nên tôi cũng chỉ mua thuốc ở các hiệu thuốc cho anh uống. Đến khi những cơn ho cứ ngày một trầm trọng và nặng hơn thì vợ chồng tôi mới dắt díu đi khám bệnh.
Sau ngày thăm khám, tôi như chết đứng khi nghe bác sĩ kết luận chồng tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Những ngày sau là những ngày chúng tôi nhập viện điều trị. Song tình trạng này cũng không đỡ mà ngày một biểu hiện xấu. Đến một ngày, bệnh viện cũng quyết định trả chồng tôi về nhà.
Biết mình chẳng thế sống được bao lâu trên đời, chồng tôi đã bảo tôi gọi cho mẹ chồng tôi bay ra Hà Nội. Mẹ chồng tôi bay ra ngoài Bắc được 1 tuần là chồng tôi mất. Trước khi lâm chung, anh có một di nguyện rằng.
Sau khi anh mất, anh không theo mẹ tôi vào Nam. Mà anh muốn được chôn ở ngay nghĩa trang quê vợ để được ở gần vợ và bố mẹ vợ. Anh bảo anh đã coi đây mới chính là gia đình của mình thực sự.
Mẹ chồng tôi nghe con trai nói vậy thì lòng buồn tê tái. Bởi bà vẫn luôn nghĩ sẽ mang anh về Sài Gòn. Phần mộ của anh, bà sẽ trông coi vì đó chính là nhà anh, là nơi anh đã sinh ra, lớn lên. Song vì lúc đó anh rất yếu nên mẹ anh buộc phải đồng ý cho anh yên tâm nhắm mắt.

Mẹ chồng tôi bay ra ngoài Bắc được 1 tuần là chồng tôi mất. Ảnh minh họa
Sau khi chồng tôi mất, mẹ chồng tôi nhất quyết muốn tôi và gia đình làm trái di nguyện của anh. Còn tôi là vợ, tôi muốn di nguyện của anh được thực hiện. Hơn nữa, tôi là vợ anh, tôi phải chôn chất anh ở gần để ngày ngày còn tiện hương khói cho chồng.
Bất hòa vì điều này mà mẹ anh đã hằm hằm bỏ vào Nam để mặc tôi muốn làm gì thì làm. Bà bảo rằng: “Thằng chồng đã hiền, con vợ nó cũng dốt nốt. Làm gì có ai thực hiện di nguyện tréo ngoe ấy chứ”.
Suốt 1 tháng nay kể từ ngày chồng mất, mẹ chồng tôi không một lời gọi điện hỏi han. Không biết bà đang tức tối con dâu hay cũng chẳng cần quan tâm đến đứa con đã mất của chính mình? Chồng ơi, em đã thực hiện đúng di nguyện của chồng rồi. Chỉ có điều, mẹ anh là vẫn chưa thể chấp nhận di nguyện bà bảo là tréo ngoe ấy. Tôi làm vậy có đúng không cả nhà?

Theo truyennganmoingay.com