Tôi bảo anh đừng làm phiền nữa, không muốn tiếp tục một tình yêu không có kết quả, còn nếu không thì cưới trong năm nay.


Ảnh minh hoạ: Internet

Tôi và anh yêu nhau hơn một năm, tình cảm cả hai dành cho nhau khá thắm thiết, anh yêu và quan tâm tôi từ những cái nhỏ nhặt nhất. Yêu nhau được gần một năm thì anh muốn cuối năm nay cưới. Anh bảo muốn ổn định và sợ bố mẹ tôi lo (tôi 24 tuổi, năm sau tuổi kim lâu không cưới được). Ban đầu tôi không đồng ý vì chưa có công việc ổn định, nhưng khi nghe anh và gia đình bảo công việc chưa có thì cưới về tính sau và thấy anh tốt, tin tưởng anh tuyệt đối nên tôi gật đầu đồng ý.
Quê anh cách Hà Nội không xa nên thi thoảng cuối tuần tôi được nghỉ hay cùng anh về chơi. Bố mẹ anh đều ủng hộ và bắt đầu có động thái cho đám cưới cuối năm nay. Còn anh mấy lần định về nhà tôi chơi rồi thưa gửi với gia đình tôi nhưng lại bận việc nên đành phải hoãn. Tuy chưa về nhà tôi lần nào nhưng mỗi lần tôi về anh đều có quà cáp cho bố mẹ, các cháu tôi. Thi thoảng anh gọi điện hỏi thăm gia đình tôi nên cả nhà đều quý anh. Anh bảo xong chuyến đi công tác ba tháng này sẽ vào nhà tôi chơi, cả gia đình tôi đều chờ đợi.
Hết chuyến công tác anh được nghỉ hai tuần, về quê nghỉ ngơi và muốn vào nhà tôi chơi thì mẹ anh bảo tháng cô hồn (tháng 7 âm lịch) nên khuyên qua tháng lại vào. Anh bảo với tôi và cũng gọi điện vào cho bố mẹ tôi ở quê để hoãn. Rồi mấy hôm anh ở nhà chả biết anh trai bảo gì mà khiến cả gia đình quay lại phản đối, bố mẹ anh bảo tôi chưa có công việc (anh làm công an), lại ở xa nên không cho cưới (nhà tôi cách nhà anh 200km).
Anh nghe lời bố mẹ nên không chịu vào nhà tôi chơi nữa, ban đầu anh còn lo xin việc cho tôi rồi cưới để gia đình anh yên tâm nhưng sau thấy khó quá nên thôi. Từ đấy anh bắt đầu hời hợt dần, một ngày chỉ được vài ba tin nhắn qua loa, những cuộc điện thoại ngắn ngủi và chúng tôi thường xuyên cãi nhau. Còn lúc chúng tôi đi chơi hay gặp mặt thì anh lại rất quan tâm. Tôi hay cằn nhằn anh chuyện cưới xin, muốn anh lắng nghe và chia sẻ nhiều như ngày xưa nhưng anh không làm được. Lúc nào tôi hỏi ý thì anh đều bảo không biết phải làm như thế nào và trốn tránh.
Tôi đòi chia tay anh nhưng được mấy hôm lại làm lành. Hai tháng tôi sống trong đau khổ, khóc lóc, mất ngủ, mất niềm tin vào anh và gia đình anh nhưng không đủ dũng cảm để rời xa. Có lẽ vì tôi yêu anh quá nhiều và đã đi quá giới hạn với anh. Sau đó, tôi lại đòi chia tay mà anh không đồng ý.
Ba hôm trước tôi muốn anh nói thẳng suy nghĩ của mình, anh bảo không thể cưới vì cưới không biết lấy tiền đâu để xin việc cho anh về quê công tác và xin việc cho tôi (gia đình anh và gia đình tôi đều không khá giả gì), rằng tình yêu nơi anh đã giảm sút. Anh còn bảo tôi láo vì đôi lúc anh không làm vừa ý việc gì thì tôi hay nổi nóng, nói anh và gia đình anh không ra gì. Từ ngày anh có ý định hủy cưới, sự bình tĩnh, sự tôn trọng tôi dành cho anh và gia đình anh ít hơn, nhất là khi tôi nghe anh trai muốn anh yêu một cô bé cùng làng, gia đình giàu có.
Tôi bảo anh đừng làm phiền nữa, không muốn tiếp tục một tình yêu không có kết quả, còn nếu không thì cưới trong năm nay. Thực sự tôi vẫn còn yêu anh và không muốn vì chuyện này phải rời xa nhau, vì khoảng thời gian hẹn hò tôi thấy anh là một người tốt, chu toàn cho gia đình và bạn bè, đồng nghiệp ai cũng bảo anh là người tốt. Giờ tôi phải làm sao?

Theo truyennganmoingay.com

View more random threads: