Anh Tuấn, chồng Phương là một người đàn ông hiền lành, ngoan ngoãn đến mức thành một ông chồng đần. Phương có chút coi thường ra mặt, nhưng cô không ngờ có ngày chồng đần cũng biết trăng hoa…
Lương tháng 6 triệu, mỗi tháng đều đặn đưa cho vợ 5,5 triệu, còn 500 ngàn anh Tuấn giữ để đổ xăng. Cơm nhà ngày ba bữa, áo quần vợ mua cho cái nào mặc cái đấy, không la cà quán xá, không bạn bè bia bọt, không cà phê trà đá, nên anh Tuấn gần như chẳng bao giờ phải tiêu tiền.
Tất tần tật mọi việc, anh đều ủy thác cho vợ. Anh tôn trọng vợ trong mọi quyết định. Nhưng anh lại rất siêng năng trong việc dạy con học hay giúp đỡ vợ việc nhà như thi thoảng nấu cơm, rửa bát, giặt giũ.
Ấy vậy mà Phương lúc nào cũng khó chịu với chồng mình. Cô cho rằng anh là một người chồng đần vì kiếm ít tiền, vợ nói cái gì cũng nghe, không có chính kiến và chẳng bao giờ biết tạo ra một chút lãng mạn trong cuộc sống vợ chồng. Cũng chẳng bao giờ đề xuất đến việc cả nhà ra ngoài dùng một bữa cơm hay thi thoảng mua hoa tặng vợ nhân dịp lễ tết.
Phương có đòi thì anh Tuấn cũng chỉ cười hiền hiền: “Tiền anh đưa em hết rồi, em thích gì đều có thể tự mua mà. Anh sợ mua rồi em lại không vừa ý”. Nên Phương chán lắm, cô cảm thấy rất bế tắc khi sống bên cạnh một người chồng quá ư cục mịch như vậy.

Ảnh minh họa
Rồi tiền lương Phương kiếm được hàng tháng lúc nào cũng gấp đôi số tiền mà chồng đưa về. Chi tiêu trong nhà khoản này khoản nọ một mình cô cân đối. Mua cái này cái kia lúc nào cũng tự cô gom góp và quyết định.
Có khi anh Tuấn về nhà khoe lương năm nay được tăng 10%, mỗi tháng có thêm 600 nghìn để đưa vợ, Phương cũng hững hờ như không: “Có mỗi tí tẹo vậy thôi thì anh giữ lấy mà tiêu đi! Không có khoản đấy thì nhà này vẫn ổn!”.
Lâu dần, Phương tỏ ra khinh thường chồng mình. Cô thầm nghĩ rằng nếu không có chồng, cô cũng có thể xoay xở tốt cho cuộc sống của mình và con. Còn ngược lại, nếu không có Phương, thì hẳn anh Tuấn sẽ khốn đốn lắm. Và cô còn tự ví mình như “bông hoa nhài cắm bãi phân trâu”. Thế nên, độ này cô thường xuyên cáu gắt với anh Tuấn, và thi thoảng lại nói xiên nói xẹo về sự vô dụng của anh.
Như có hôm, chị đồng nghiệp đến nhà Phương chơi, buột miệng khen anh Tuấn siêng năng, chăm chỉ, có ý bảo Phương phải cố mà giữ chồng không lại mất khi nào không hay. Thì Phương cười đùa bảo luôn: “Ôi lão chồng đần của em, có cho cũng không ai rước đâu chị. Người đâu mà lúc nào cũng như cục đất, chán chả buồn nói nữa…”.
Đúng lúc đấy, anh Tuấn vừa đi mua gói bánh đa về hộ vợ, đến cửa nghe thấy Phương nói thế thì sững lại. Nhưng anh vẫn cố đợi thêm một chút rồi mới bước vào, đưa gói bánh đa rắc vừng cho vợ tiếp khách và lẳng lặng đi vào phòng trong, ngồi buồn một mình. Tiễn khách rồi, thấy chồng có vẻ không vui, Phương cũng chẳng hỏi thăm lấy một câu.
Từ hôm đấy, anh Tuấn thay đổi hẳn thái độ. Anh không còn hăng hái tham gia việc nhà nữa. Tiền lương anh cũng chỉ đưa vợ khoảng 2 triệu để đủ học phí cho con, phần còn lại, anh bảo để tự anh ra ngoài ăn cơm, không muốn phiền vợ đi chợ hộ nữa. Một tuần như thế trôi qua, không khí trong nhà rất căng thẳng nhưng Phương cũng không xuống nước làm hòa, nghĩ bụng: “Để xem ai cần ai hơn!”.
Rồi một hôm khi Phương đang ngồi làm việc thì có điện thoại của cô bạn hồi đại học, bây giờ đang kinh doanh nhà nghỉ, nói gấp: “Mày đến đây ngay đi, con hâm kia! Chồng mày đang cùng một ả vào phòng nghỉ chỗ tao đấy!”. Nghe vậy, Phương như chết lặng, vội vã xin phép sếp ra ngoài có chút việc rồi chạy như bay đến địa chỉ trong tin nhắn.
Sự thật bày ra trước mắt khiến Phương trợn tròn mắt kinh ngạc, chồng cô đang lấy vội chiếc chăn che cho bạn tình khi cô vừa đẩy cửa ập vào. Còn anh chỉ mặc độc một chiếc quần đùi trên người. Ngoài tiếng hét thất thanh của cô bồ, cô nhận rõ là một khuôn mặt quen, đó là cô đồng nghiệp của anh. Mọi chuyện rõ ràng đến vậy rồi, lao vào cấu xé nhau cũng chẳng có ích gì. Nên Phương đóng cửa lại, đi về.
Lúc bó gối ngồi một mình trong căn phòng của hai vợ chồng, Phương mới tự dày vò bản thân. Cô khóc. Cô đấm ngực mình vì không thể chịu đựng được nỗi đau chồng ngoại tình. Lúc này, cô mới biết mình vẫn còn yêu chồng nhiều đến thế nào và đau khi bị phản bội ra sao. Những xúc cảm đan xen thật khiến Phương như muốn nổ tung, là hận chồng, hận mình, rồi thương con.
Anh Tuấn đẩy cửa bước vào. Phương nhìn chồng, đôi mắt sưng húp giương lên chỉ hỏi được một câu ngắn: “Tại sao?”. Và người chồng đần độn ngày nào đã cho cô câu trả lời thật thà nhất có thể: “Vì em chưa bao giờ coi anh là chồng, là một thằng đàn ông!”.

Theo truyennganmoingay.com

View more random threads: