Anh cuống quýt xin lỗi tôi và mong tôi bỏ qua. Bởi chưa bao giờ anh dám nghĩ là sẽ đưa những chuyện đó để nói với tôi cả.

Tôi gặp anh trong đám hỏi của người bạn. Anh bê tráp cho nhà trai, còn tôi bê tráp cho nhà gái. Sau hôm đó, anh đến nhà tôi chơi và dần dần muốn làm bạn rtai tôi. Phải tới 1 năm sau, tôi mới đồng ý làm bạn gái anh.
Thực lòng tôi nhận thấy anh là người rất chu đáo, suy nghĩ chín chắn, song có chút khô khan cứng nhắc. Có vẻ như đàn ông làm kỹ thuật đều là người có tính tình khô khan như vậy. Còn tôi vốn là dân trường nhạc nên tính tình sôi nổi, rộn ràng.
Sau khi nhận lời yêu anh một thời gian, chính anh cũng phải kêu lên là cuộc sống của anh thay đổi nhiều quá. Trước đây hầu như đi làm về anh lại cắm mặt vào máy tính, nhưng giờ cứ phải ngồi ôm máy tính là anh thấy rất mệt mỏi.
Nếu hôm nào không đi cùng nhau, anh lại lang thang đi bộ hay đi chơi đâu đó một mình. Ngồi ở nhà với anh giờ là cả một cực hình.
Tôi không phải là người xinh xắn và dễ thương như tiêu chuẩn tìm bạn gái của những thanh niên thành đạt và nhà có vai vế. Người ngoài bảo tôi vui vẻ, rạng rỡ. Với tôi thế cũng tốt lắm rồi. Tôi ghi điểm ở những mặt khác vậy.
Tôi hát hay, đàn giỏi và nấu ăn cũng rất khá. Sinh nhật cháu anh, hay những ngày trung thu, lễ tết, kiểu gì tôi cũng có vài món ngon do tôi tự làm mang tặng.
Tôi biết người n hà anh rất quý tôi. Lâu lâu không thấy tôi đến chơi là em gái anh lại gọi điện trách móc.
Sau 2 năm yêu nhau, bố mẹ tôi giục chuyện cưới xin vì con gái có thì. Tôi cũng nghĩ rằng nếu đã yêu nhau và có sự ủng hộ của cả hai bên thì chuyện đó cũng không có gì phải suy nghĩ.

Thế nhưng tôi đâu có ngờ được là mẹ anh và các bác trong họ nhà anh muốn chúng tôi có thai rồi mới cưới. Theo lý giải của họ, môi trường sống bây giờ khiến việc vô sinh, hiếm muộn rất nhiều, nhỡ lấy nhau về rồi không đẻ được thìsao .
Trong khi đó anh lại là con trưởng họ, sau này phải lo chuyện cúng tế cho dòng họ, tuổi cũng không còn trẻ nữa, nhỡ mà không có con trai thì lấy ai lo chuyện cúng đơm. Tôi choáng váng khi nghe những lời mẹ anh nói. Hóa ra là vậy, trách gì những lần bố mẹ tôi đề cập đến chuyện cưới, anh có vẻ ậm ừ.
Chắc anh cũng sợ tôi phản ứng khi nghe những lời này nên không dám nói thẳng ra với tôi. Tính tôi thì anh cũng biết rồi. Tôi có thể nhịn những việc nhỏ, chịu ấm ức một tí cho người khác vui. Nhưng một khi đã động chạm đến lòng tự tôn, đến danh dự của mình thì tôi sẽ không thể nào bỏ qua được. Giờ đây lại là chuyện có thai nữa.
Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt mẹ anh nói rành mạch: “Cháu cũng tính là sau khi kết hôn sẽ có con luôn. Cháu chỉ tính có con với chồng cháu chứ chưa bao giờ nghĩ là có thai trước khi cưới.
Nếu bác đưa ra chuyện này làm điều kiện cưới thì chắc chắn kể cả cháu đồng ý, bố mẹ cháu cũng không bao giờ chấp nhận. Xin lỗi bác, cháu xin phép về trước”.
Tối đó, tôi hẹn anh ra quán cà phê nói chuyện. Tôi không nhịn được nữa nói thẳng với anh: “Em đồng ý cưới anh vì nghĩ rằng 2 chúng ta yêu nhau. Em không bao giờ chấp nhận chuyện để người khác coi là công cụ duy trì nòi giống của nhà anh”.
Anh cuống quýt xin lỗi tôi và mong tôi bỏ qua. Bởi chưa bao giờ anh dám nghĩ là sẽ đưa những chuyện đó để nói với tôi cả. Anh xin tôi để cho anh một thời gian thuyết phục mẹ anh và người nhà anh.
Giờ tôi rất mệt mỏi, tôi thực sự thật lòng với anh. Nhưng nếu coi chuyện có thai để làm điều kiện cưới thì tôi không thể nào chấp nhận được. Yêu nhau 2 năm tôi còn chưa bao giờ cho phép anh đi quá giới hạn.
Bố mẹ tôi vốn rất nghiêm khắc và bản thân tôi cũng có lòng tự tôn của mình. Chả lẽ yêu một người cũng phải xem xem họ có là con của trưởng tộc, có là con độc đinh không? Sao lại phải khổ sở và đau đớn thế này?

Theo truyennganmoingay.com