Tờ giấy ly hôn với anh chẳng là gì đúng không? Còn với tôi, nó là nhát kéo cuối cùng cắt đứt sợi chỉ đỏ buộc lấy hai số phận này.
Tôi còn tình cảm…
Đúng, người như tôi không thể nói quay bước là quay bước, từ bỏ là từ bỏ. Một quãng đường đời dài đến chục năm anh và tôi gắn bó, không phải chỉ tờ đơn đã ký mà chấm dứt xong xuôi.
Tôi yêu anh, tôi thương anh, tôi ghét mình vì sau bao nhiêu điều đau khổ anh làm cho tôi, tôi vẫn quá nặng lòng. Nên tôi vẫn đồng ý gánh cùng anh số nợ, tôi vẫn đồng ý cho anh về thăm con, tôi vẫn đồng ý không mang những chuyện lừa dối, man trá của anh kể cho người khác biết. Tôi đã làm hết trách nhiệm rồi. Còn anh, nếu anh còn, dù chỉ một chút lòng tự trọng thôi, hãy cầm lấy va li và bước thẳng ra khỏi căn nhà này!

Tờ giấy ly hôn với anh chẳng là gì đúng không?
Tôi còn đau lòng…
Tôi vẫn chưa có một giấc ngủ yên ổn sau ngần ấy ngày, anh biết không? Những cơn ác mộng cứ dồn dập kéo đến. Anh và cô ta, cô ta và anh, quấn lấy nhau trên chính chiếc giường chúng ta cùng mua ngày mới cưới. Tôi không thể nằm ngủ trên giường, tôi phải nằm xuống đất mà cũng không yên. Cả căn nhà mình tôi gây dựng, tôi cứ thấy khuôn mặt cô ta ẩn hiện khắp nơi, cả giọng nói như rót mật vào tai và điệu cười lẳng lơ, giả tạo đó. Tôi không làm cách nào xua chúng đi được.
Tôi còn rơi nước mắt vì anh…
Tôi cứ tưởng mình đã khóc đến cạn nước mắt, cứ tưởng từ giờ nghĩ về anh chỉ có thù hận. Thế mà không, nước mắt vẫn rơi, sống mũi vẫn cay và tôi lại thêm ghét mình vì cứ nghĩ đến anh là lại yếu đuối. Luật sư nói tôi có thể cứ thế mà lấy hết tài sản, dù sao cũng là phần lớn tôi gây dựng chưa kể anh còn ngoại tình, còn lừa đảo nhưng tôi cứ không thể đành lòng. Người như anh, sinh ra trong gia đình khá giả, vốn dĩ chẳng phải tự bươn chải bao giờ. Đẩy anh ra ngoài đường với hai bàn tay trắng, tôi không cam tâm. Thật sự, tôi ghét mình vì vẫn lo lắng đến cả những điều đó.
Tôi còn rơi nước mắt cho cuộc hôn nhân này. Nó đã từng là một cuộc hôn nhân lý tưởng. Tôi nghe không hết những lời khen tặng của mọi người chung quanh dành cho gia đình ta. Rằng anh và tôi, cặp đôi hiếm có, đều có kinh tế khá giả, đều có ngoại hình, lại yêu nhau lâu dài. Vậy mà, chỉ bởi cái dục vọng làm mờ mắt, một tay anh phá nát nó. Chỉ bởi lòng tham lam, tự cho mình là giỏi, anh cầm cố hết mọi thứ tôi bán mồ hôi, bán nước mắt làm ra.
Sao anh nỡ? Tôi không thể hiểu. Chỉ mới vài tháng thôi, sao anh đổi thay đến thế?
Nhưng thôi, mọi chuyện kết thúc rồi. Tôi cũng đã lo đủ quá cả bổn phận người vợ cũ như tôi. Vậy nên anh đi đi nhé, đừng cố chấp nghĩ chúng ta còn cơ hội. Tờ giấy ly hôn với anh chẳng là gì đúng không? Còn với tôi, nó là nhát kéo cuối cùng cắt đứt sợi chỉ đỏ buộc lấy hai số phận này.
Anh nghĩ tôi sẽ suy sụp ư, sẽ khóc lóc ư, sẽ không màng thứ gì khác mà quỳ xuống xin anh đừng đi ư? Tỉnh lại đi, chồng cũ!
Tôi rồi sẽ hạnh phúc, dù không phải bây giờ nhưng sẽ là tương lai. Còn anh, hãy lần đầu tiên biết đến can đảm mà gánh vác lấy những gì mình gây ra. Đó là lời cuối tôi muốn nói, lời cuối cho tất cả những chuyện này.

Theo truyennganmoingay.com