Bất ngờ, mẹ chồng tôi xông vào giằng lấy ly rượu rồi cho tôi cú tát đau đớn. “Mày phải quỳ lạy tao ngay lúc này mới được bước chân vào nhà này làm dâu”, tiếng bà hét lên giữa bao quan khách.
Tôi và anh ấy yêu nhau 4 năm mới đi đến đám cưới. Quen nhau từ lúc còn học cấp 3, lên đại học 3 năm mới chính thức yêu nhau. Nhà tôi và nhà anh cách nhau 6 km, qua một cánh đồng ngút mắt mới đến nhà nhau. Bố anh đều là cán bộ còn nhà tôi làm nông. Có lẽ vì hoàn cảnh hai gia đình hoàn toàn trái ngược nhau như thế nên mẹ anh phản đối chúng tôi ngay khi nghe chúng bạn bàn tán về chuyện tình của hai đứa.
Nhà tôi đông anh em, sau tôi còn hai đứa em đang tuổi ăn tuổi học và trước tôi có một anh trai vì nhà nghèo nên chỉ học hết cấp 2 rồi vào nam làm thuê. Bố tôi thường xuyên rượu chè, chửi bới, đánh đập mẹ con. Ngày nào ông cũng đi từ đầu làng đến cuối làng chờ người ta mời rượu, đến tối đêm, khi say bí tỉ mới về nhà rượt đuổi mẹ con ra khỏi nhà. Có lẽ ký ức đó tôi không bao giờ quên.
Trong khi đó, ở ngôi làng xa xa cách nhà tôi một cánh đồng, nhà anh thuộc hàng có điều kiện, giàu có. Bố mẹ là công chức nhưng còn mở quán buôn bán, kinh doanh đồ điện tử. Nhà có điều kiện, chẳng bao giờ phải nghĩ đến tiền tiêu hàng tháng nên tôi với anh đã khác nhau về quan điểm sống hàng ngày rồi.
Từ lúc học cấp 3, tôi đã quyết định chọn học trường kinh tế để mong sau này ra trường, tôi có thể vực cả gia đình mình lên và trên hết, cuộc đời tôi thay đổi, có thể thoát ra khỏi ngôi làng nghèo nàn đó.
Còn anh, bố mẹ đã hướng cho vào học một trường công nghệ. Học xong ra trường đã có việc làm, chẳng cần phải suy nghĩ, bươn chải như tôi.
Hồi còn học cấp 3, bạn bè đã gán ghép trêu chọc tôi và anh nhưng tôi chưa nghĩ tới. Còn mẹ anh cứ tưởng thật nên mỗi khi lớp vào nhà anh chơi, nhìn thấy tôi là mẹ anh sưa sỉa mặt mày không thèm cười, hỏi không đáp như những đứa bạn khác.

Giữa lúc đám cưới đang diễn ra, mẹ chồng tôi bất ngờ từ dưới lao lên. Ảnh minh họa.
Sau khi vào đại học 3 năm, anh lại ngỏ lời yêu. Cùng sống cảnh xa nhà, thiếu thốn tình cảm nên tôi đã gật đầu đồng ý mặc dù lúc nào cũng canh cánh lo lắng cho tương lai, cuộc sống sau này.
Ra trường anh được nhận vào một đơn vị ngay giữa thành phố, còn tôi chạy vạy khắp nơi tìm việc làm. Lúc đầu là một công ty xuất nhập khẩu. Làm được 5 tháng, tôi lại nhảy việc vì lương ở đó bèo bọt quá. Đến bây giờ, sau 2 năm ra trường, tôi đã nhảy tới 4 công ty và cuối cùng vào làm cho một công ty liên doanh với Hàn. Mức lương cũng thuộc hàng khá so với chúng bạn cùng lứa tuổi.
2 năm ra trường, tình cảm đã chín muồi nhưng bố mẹ anh vẫn chưa đồng ý cho mối quan hệ của hai đứa. Nhiều lần tôi chán nản muốn buông tay nhưng anh lại nắm chặt không cho tôi đi.
Đã có lúc tôi muốn cắt đứt mối quan hệ này cho đầu óc thảnh thơi, chuyển nhà, thay đổi số điện thoại nhưng anh vẫn tìm ra tôi.
Cuối cùng, anh bảo mình đành dùng hạ cách là có bầu, sự đã rồi thì kiểu gì bố mẹ anh cũng đồng ý.
Thế nhưng khi bụng tôi đã lù lù lên rồi, mẹ anh vẫn không cho chúng tôi đến với nhau. Cuối cùng chúng tôi đành tự tổ chức đám cưới mặc mẹ anh không đến tham dự.
Vì tất cả đều tự lo nên chúng tôi chỉ làm một đám cưới nho nhỏ, mời những người bạn và đồng nghiệp thân thích của hai đứa đến tham dự.
Tôi có tiết kiệm những khoản chi phí nhất cho anh, từ nhẫn cưới, ảnh cưới, trang trí phòng cưới (là một căn phòng trọ rộng chưa đến 30 m2). Tôi tiết kiệm được đồng nào cũng vun vào chuẩn bị cùng anh.
Đám cưới được tổ chức ở một nhà hàng nhỏ gần cơ quan anh. Hôm đó, khi quan khách đông đủ, tôi và anh cười vui sánh bước tiến vào lễ đường. Họ hàng hai đứa chỉ có gia đình tôi tham dự chứ nhà anh không có ai. Anh đành nhờ một người cậu thân thiết đứng ra làm lễ cưới.
Khi tôi và anh choàng tay uống rượu cảm ơn mọi người giữa những lời chúc phúc và vỗ tay của bạn bè, mẹ anh từ ngoài xông thẳng vào.

Vừa nhìn thấy tôi, bà lao vào cho tôi một cú tát đau đớn. Ảnh minh họa.
Vừa nhìn thấy tôi và anh ấy cụm ly trên lễ đường, mẹ chồng tôi xông vào giằng lấy ly rượu rồi cho tôi cú tát đau đớn. “Mày phải quỳ lạy tao ngay lúc này mới được bước chân vào nhà tao làm dâu”, tiếng bà hét lên giữa bao quan khách khiến tôi choáng váng xấu hổ vô cùng.
Chồng tôi lúc đó nắm chặt tay tôi rồi đuổi mẹ ra về. Mẹ anh vẫn hùng hổ tiến tới định xô tôi ngã xuống.
Anh bất ngờ nắm lấy tay mẹ ngăn lại rồi nói “Mẹ biết cô ấy đang mang bầu, đang mang cháu của mẹ mà làm như thế à?” Mẹ anh vẫn quát lên giữa bao người: “Tao không chấp nhận thứ này làm dâu. Không có cháu chắt nào ở đây cả”.
Khách khứa thấy gia đình tôi hỗn loạn như thế lần lượt kéo ra về hết. Đám cưới bao công hai đứa chuẩn bị vậy là tan tành hết. Nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc vì có anh bên cạnh bảo vệ mẹ con tôi mặc dù, mẹ anh cũng là một người phụ nữ quan trọng chẳng kém gì tôi trong đời anh.
Có lẽ, còn lâu lắm tôi mới có thể bắt chuyện với mẹ chồng, hay tôi có thể bước chân vào nhà anh như một người con dâu đàng hoàng nhưng với tôi, hơn tất thảy, chỉ cần một người chồng yêu thương mình là đủ.

Theo truyennganmoingay.com