Anh đi làm, lương cũng chỉ được kha khá, ki cóp từng đồng. Hàng ngày, anh đưa cho vợ tiền sinh hoạt phí, rồi đưa vợ tiết kiệm để sau này còn tính chuyện nhà cửa, sắm sửa.
Anh băn khoăn không hiểu những lời anh nói có lọt tai vợ hay không? Tiền ở đâu ra, vợ tiêu tiền không tiếc tay, không biết xót tiền. Còn anh, bản thân lo lắng, sợ hãi nếu một ngày không có tiền lo cho con, lo cho mình thì phải làm thế nào?
Anh đi làm, lương cũng chỉ được kha khá, ki cóp từng đồng. Hàng ngày, anh đưa cho vợ tiền sinh hoạt phí, rồi đưa vợ tiết kiệm để sau này còn tính chuyện nhà cửa, sắm sửa. Anh chỉ giành lại vài đồng cho mình để tiêu vặt, lo chuyện ăn uống. Anh không dám mua sắm cho bản thân mình.
Có những lần, bạn bè rủ đi nhậu, anh muốn đi nhưng phải từ chối. Vì nghĩ cho cùng, đi rồi lại rượu chè, lại tốn tiền, lại say sưa, cũng không được lợi gì. Thôi thì, không xa lánh bạn bè là được, một tháng nhậu một lần thôi, đừng hoang phí. Rồi anh lại nghĩ, về nhà mua thức ăn, ăn cơm cùng vợ con, thế lại tiết kiệm, lại an toàn.
Có bộ đồ đẹp, anh cũng chỉ nghĩ mua cho vợ chứ không dám sắm cho mình. Vì anh sợ, cả anh và vợ, con cùng sắm, số tiền sẽ gấp ba. Với lại, đàn ông bọn anh cần gì ăn diện, chỉ cần xoàng xoàng, lịch sự là được. Anh cố gắng chắt chiu từng đồng, vì bản thân anh không phải người tài giỏi, có thể kiếm được nhiều tiền như người ta.

Tiền anh không kiếm được nhiều, nên anh không dám vung tay. Anh không cấm vợ chi tiêu những thứ cần thiết. (ảnh minh họa)
Nhưng, vợ anh lại nghĩ khác…
Vợ vốn là tiểu thư khuê các, ăn chơi, dùng đồ đẹp, dùng hàng sang quen rồi nên vợ vẫn không bỏ được tính hoang phí. Từ ngày về làm vợ anh, vợ lại bắt đầu lên cơn nghiện mua sắm. Mỗi lần đi đâu về, vợ mua cho anh, con và cả vợ bao nhiêu là quần áo. Có những bộ anh thích nhưng anh không dám mặc, vì anh sợ, mình càng thích thì vợ càng mua nhiều. Nên anh luôn từ chối, nói là không thích để vợ anh đừng mua sắm tốn tiền. Mua cho con, anh không tiếc, nhưng con còn nhỏ, nay lớn mai cao, có dùng được mấy mà vợ chất đống quần áo thành núi. Tiếc tiền, đâm ra anh cũng bực trong lòng nhưng không thể nói ra.
Đi siêu thị, chỉ những đồ cần thiết mới mua. Vợ cứ nhặt liên tay, rồi cho vào xe kéo. Bao nhiêu đồ vợ cũng vơ hết. Vợ bảo, mua thế sau này không phải đi nhiều lần. Nhưng có những thứ vợ không dùng, để cả tháng, cả năm rồi hết hạn sử dụng, thế có phí không vợ? Anh tiếc tiền, ăn cố nhưng vợ lại bảo, thôi bỏ đi. Đồ dùng thì vợ mua cả lố, phòng khi thiếu. Nhà có hai vợ chồng, dùng gì mà thiếu hả vợ ơi. Vợ còn tính cả chuyện nhà có khách, vài mâm khách. Tính như vợ thì anh cũng xin chịu thôi.
Mỗi lần đi siêu thị, vợ thanh toán tới mấy triệu, anh nhìn mà xót xa trong lòng. Chúng mình chưa làm ra tiền nhiều, phải tiết kiệm chi tiêu, phải lo cho con cái sau này, vợ có hiểu không?
Mỗi lần anh đả động chuyện tiền nong thì vợ nổi khùng lên, nói anh là hơi tí là tiền, tiết kiệm, cấm đoán vợ, rồi vợ lại dỗi. Cứ cuối tuần là vợ bắt anh dắt đi mua sắm, rồi lại xách cả lố về nhà thử thử ngắm ngắm xem có đẹp không. Xót của hơn là có những bộ, vợ mặc một lần bị người khác chê, ngay lập tức vứt xó. Như vậy, chồng nào chịu được vợ?
Tiền anh không kiếm được nhiều, nên anh không dám vung tay. Anh không cấm vợ chi tiêu những thứ cần thiết. Chỉ là, cái gì hạn chết được thì mình nên hạn chế. Thức ăn vợ cứ mua thừa ra, xong về nhà, vợ lại nấu đầy mâm. Có hai vợ chồng mà vợ bày biện tới 5-6 món, chồng nào ăn được. Ăn không được thì bỏ tủ lạnh vài hôm, không ăn tới lại đổ đi. Anh xót của lắm vợ à.
Thân làm phụ nữ, lẽ ra vợ phải vun vén cho gia đình, tiết kiệm chi tiêu. Đằng này, vợ tiêu hoang phí, cái gì cũng sắm, cái gì cũng mua, rồi hết tiền biết vay mượn ai.

Anh nói những điều này chỉ mong vợ anh hiểu, vợ đã làm người vợ, người mẹ, không còn sống một mình. (ảnh minh họa)
Chúng mình còn trẻ, còn chưa ốm đau bệnh tật. Nhưng có ai đảm bảo một ngày nào đó chúng mình không có bệnh hả vợ? Đùng một cái ốm, đùng một cái đau. Còn con cái chúng ta nữa, con còn quá nhỏ, còn nay ốm mai đau, nếu không có khoản tiết kiệm, thử hỏi tiền đâu mà thuốc men cho con. Đừng chỉ sống biết ngày hôm nay như thế? Hãy nghĩ đến ngày mai. Vì chúng ta đã làm cha, làm mẹ, chúng ta không còn tuổi trẻ ăn chơi, đua đòi, không còn tuổi hồn nhiên chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Chúng ta phải học cách làm người có trách nhiệm, có tính toán cho tương lai, vợ nhé.
Anh nói những điều này chỉ mong vợ anh hiểu, vợ đã làm người vợ, người mẹ, không còn sống một mình. Bây giờ vợ là người quản lý chi tiêu cho cả nhà và cũng là người vun vén gia đình này. Đừng khiến chồng cảm thấy khó chịu. Nếu không, anh sẽ thu hồi tiền lại, không chu cấp cho vợ nữa và kinh tế chúng ta sẽ rạch ròi. Anh sẽ không dọa nạt vợ đâu.
Mong vợ đừng hoang phí nữa, hãy tiết kiệm, hãy nghĩ cho con cái và gia đình này. Tiền làm ra bao nhiêu cũng hết nên những lúc cần thì chẳng có một xu

Theo truyennganmoingay.com