Khi tôi bước ra khỏi nhà, bao nhiêu người nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương hại. Chưa kịp hết sốc vì bị chồng sắp cưới bỏ rơi, tôi lại nhận được tin anh gặp tai nạn, đang hôn mê trong bệnh viện.
2 năm trước, tôi nhận lời yêu anh sau 7 tháng quen biết. Trong 2 năm yêu nhau, anh thường xuyên khiến tôi hụt hẫng vì sự thiếu quan tâm, không tinh ý. Nhưng tôi vẫn chấp nhận anh vì tôi biết con người anh thực ra rất tốt. Điều kiện của anh cũng khá được. Anh làm chuyên viên cấp cao của một công ty tư nhân. Lương lậu tốt, ngoại hình ổn, tuy anh từng có một mối tình thời sinh viên kéo dài tới 6 năm, nhưng khi đến với tôi, anh đã cắt đứt hoàn toàn với cô gái đó. Vì vậy, tôi đồng ý lấy anh sau lời cầu hôn đơn giản và chẳng hề lãng mạn.
Bố mẹ hai bên rất ủng hộ. Mẹ anh quý mến tôi không khác gì con đẻ, bà thường xuyên gọi điện hỏi thăm tôi chuẩn bị đám cưới đến đâu, có cần bà mua giúp đồ gì không? Rồi bà gợi ý những thứ nào nên mua, những gì chưa cần sắm vội… Tôi biết, nếu về làm dâu, tôi sẽ sống rất thoải mái với người mẹ chồng này. Khoảng thời gian đó, tôi rất háo hức chờ tới ngày quan trọng nhất đời mình.
Rồi cái ngày ấy cũng đến. 8 giờ sáng tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, đã mặc váy cô dâu, trang điểm cẩn thận, hoa cài mái tóc. Chỉ chờ nhà trai đến đón tới lễ đường. Nhưng chờ tới 9 giờ, gần tới giờ khách khứa đến đông đủ, mà vẫn chưa thấy chú rể đâu.
Tôi gọi điện loạn lên, nhưng lần nào chuông reo được một hai tiếng đã nhận được cú tắt cuộc gọi tàn nhẫn của anh. Đến cuộc gọi thứ 9, anh mới bắt máy nhưng chỉ nói với tôi lời xin lỗi. Sau đó anh tắt máy hoàn toàn và tôi không gọi được nữa.
Tôi ngồi bần thần không hiểu gì trong phòng một mình. Một lúc sau, một anh trai tôi chạy vào thông báo cho tôi biết, nhà trai đang nhốn nháo tìm chồng sắp cưới của tôi. Anh ấy còn tức giận hét lên rằng có người trông thấy chú rể lên ô tô cùng cô gái nào đó có lẽ cả hai đã cao bay xa chạy rồi.

Tôi ngồi lặng đi, khóc đau đớn vì bị tổn thương quá nặng. (Ảnh minh họa)
Khi tôi bước ra khỏi nhà, bao nhiêu người nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương hại. Mẹ tôi ôm chặt tôi khóc nức nở. Bố tôi thì đứng ngoài cổng mắng chửi anh con rể hụt làm mất mặt cả gia đình. Tôi ngồi lặng đi, khóc đau đớn vì bị tổn thương quá nặng.
Sau khi thay váy và tẩy trang xong thì bố mẹ anh đến nói lời xin lỗi với bố mẹ tôi. Mẹ anh hiền lành, mặc kệ cho bố tôi trút giận. Bà nhẫn nhịn xin lỗi họ hàng nhà tôi, xin lỗi tôi. Bà còn nắm tay an ủi tôi rằng, tại con trai bà bồng bột, hồ đồ, làm chuyện xốc nổi. Bà xin được nhận tôi là con gái nuôi và hứa sẽ cố gắng bù đắp cho tôi. Khi tôi chưa kịp đáp lời thì bố anh nhận được điện thoại nói rằng xe ô tô của anh đâm vào một chiếc xe tải, hiện hai người bên trong xe đều bị hôn mê và được đưa vào bệnh viện.
Cả nhà hoảng loạn, tôi vội vã theo bố mẹ anh lên xe chạy vào bệnh viện. Sau hơn 14 tiếng trong phòng cấp cứu, chồng sắp cưới được chuyển sang phòng theo dõi. Bác sĩ cho biết, anh bị đa chấn thương, gãy chân và 2 xương sườn. Đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng cần thời gian dài theo dõi và phục hồi. Cô gái đi cùng vẫn còn hôn mê sâu chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Những ngày đó, không khí trong 3 gia đình đều nặng nề. Nhà cô gái kia xin chuyển viện để tránh tiếp xúc với bố mẹ anh và tôi. Tôi vẫn đến chăm sóc anh, vẫn ở lại trực đêm thay mẹ anh trong một tuần đầu tiên. Đến tuần thứ 2, anh đã có thể nói chuyện được. Khi anh nhìn thấy tôi, anh đỏ hoe mắt xin lỗi tôi và nói rằng anh không còn mặt mũi nào gặp tôi.
Dần dần, từ câu chuyện của anh tôi được biết. Vào cái ngày hôn lễ hôm đó, bạn gái cũ mang quà tới chúc mừng đám cưới của anh. Hai người họ đã đứng nói chuyện rất lâu. Càng nói, càng khơi gợi lại kỷ niệm cũ, anh cảm thấy mình vẫn còn tình cảm với cô gái ấy. Cô ấy cũng nói rất nhiều lời khiến anh mềm lòng. Trong lúc cảm xúc dâng trào, cô ấy hỏi anh có muốn bỏ đi cùng cô ấy. Chấp nhận làm lại từ đầu? Và anh đã đồng ý.
Khi ra đi, anh biết bản thân có lỗi rất lớn với tôi. Anh dự định khi mọi chuyện lắng xuống, sẽ gọi điện xin lỗi hoặc làm gì đó để bù đắp lỗi lầm. Nhưng chưa kịp đi xa thì anh gặp tai nạn. Anh bảo, khi đang lái ô tô, trong lòng anh luôn có cảm giác bối rối, lúng túng và khó chịu. Chính vì vậy mà anh không nhìn rõ đường, đâm phải chiếc ô tô tải đang xuống dốc. Những ngày qua, nằm suy nghĩ nhiều, anh biết bản thân đã nhầm lẫn giữa sự không cam lòng ngày trước với tình yêu. Người anh muốn kết hôn là tôi, chỉ là do cảm xúc nhất thời khiến anh phạm sai lầm.
Anh cười buồn rằng: “Có lẽ tại ông trời không thể tha thứ việc làm của anh nên trừng phạt anh. Anh chỉ hy vọng Q.A qua cơn nguy hiểm. Sau này, anh tình nguyện làm mọi thứ để được tôi tha thứ. Anh cầu xin tôi cho anh cơ hội được quay lại bên tôi”.

Anh bảo, khi đang lái ô tô, trong lòng anh luôn có cảm giác bối rối, lúng túng và khó chịu. (Ảnh minh họa)
Tôi không đáp lại lời anh. Những ngày sau đó, tôi vẫn ở viện chăm sóc anh chu đáo, báo đáp tình cảm 2 năm anh dành cho tôi. Và cũng muốn ngày ngày nhìn thấy anh để có thể buông được cuộc tình này. Anh trai tôi thì rất tức giận, anh ấy không đồng ý cho tôi đến bệnh viện. Nhưng tôi vẫn đến, lặng lẽ làm nốt vai trò của một người bạn gái.
Sau 3 tháng, anh đã phục hồi rất tốt và đi lại được vài bước. Ngày chồng sắp cưới đi được từ giường bệnh ra đến hành lang. Tôi đã nói với anh rằng tôi sẽ không đến bệnh viên thăm anh nữa, hy vọng anh có thể sớm phục hồi và quên đi chuyện trước kia. Tôi không trách anh đã bỏ tôi trong ngày cưới, nhưng tôi cũng không thể tiếp tục đối mặt với người làm tổn thương tôi như vậy được nữa. Tôi đã hỏi han được tình hình của cô gái kia, cô ấy đã tỉnh lại, đa chấn thương nặng hơn anh nên quá trình phục hồi chậm hơn chút. Tôi chúc hai người hạnh phúc.
Sau đó, mặc cho anh gọi, mặc anh ngã sấp xuống đất vì cố kéo tôi lại, tôi cũng không quay đầu mà bỏ đi thẳng ra khỏi cổng bệnh viện. Bắt taxi, một mạch về đến nhà, leo lên giường và vùi đầu khóc.
Mấy hôm nay, điện thoại của tôi liên tục đổ chuông và bao nhiêu tin nhắn của anh tràn ngập. Anh xin lỗi tôi, anh mong tôi cho cơ hội. Anh nói rất nhiều lời khiến tôi phải bật khóc. Mẹ anh cũng gọi điện khuyên bảo tôi và mong tôi cho con trai bà cơ hội. Nhưng tôi vẫn quyết tâm chia tay. Tôi muốn cắt đứt hoàn toàn nên xin bố mẹ cho vào Sài Gòn làm việc nửa năm theo chế độ của công ty.
Tôi thừa nhận bản thân vẫn còn yêu anh, và nếu anh có thể chứng minh cho tôi thấy tình cảm của anh trong 3 năm tới, tôi dự định vẫn quay lại bên anh. Tôi không biết mình làm như vậy có đúng không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên để có lối cư xử đúng đắn với mối quan hệ này.

Theo truyennganmoingay.com