Nàng rón rén ngồi dậy, mặc quần áo và nhắn tin vào máy anh: Anh dậy gọi em nhé, rồi đi xuống phố.
Phố thênh thang, người thưa thớt, nàng vừa đi nước mắt vừa rơi. Những suy nghĩ về chuyện anh và nàng vẫn làm nước mắt nàng rơi, hôm nay thì muốn quật ngã nàng.
Nàng vừa hạnh phúc tột cùng với anh, nàng vừa thỏa mãn những khao khát, đam mê về anh… để rồi giờ nàng cũng đau đến tận cùng, cay đắng đến tận cùng.
Nàng nhớ rằng có một người phụ nữ, hai đứa trẻ, vẫn tin anh đang đi công tác, và vất vả là việc. Họ không hề biết anh đang ở bên cạnh nàng, vui thú với dục tính tầm thường.
Nàng nhớ nỗi đau khi biết chồng ngoại tình với một cô gái khác, và con nàng không còn là mối quan tâm hàng đầu của chồng nàng nữa. Nỗi đau đó không phải là nỗi đau vì tình yêu với chồng, mà là nỗi đau xót xa cho đứa con bị bố bỏ rơi vì người đàn bà khác. Thì cứ cho rằng cuộc sống của anh và vợ vô cùng tẻ nhạt (như nàng đang suy diễn), thì anh vẫn còn tình yêu của anh cho hai con, giờ tình yêu đó đang bị nàng cướp mất một phần. Như hôm nay, nếu anh không đi sớm để được sống với nàng một ngày trọn vẹn thì anh có thể dành thời gian đó cho các con anh – vì anh luôn là người bố bận rộn với công việc, thời gian dành cho con cũng rất ít ỏi.
Nàng nghĩ đến ngày các đồng nghiệp vào, và bắt đầu vào guồng quay công việc, nàng sẽ không còn tự do bên anh, ôm anh bất cứ lúc nào, nói với anh những câu tình tứ. Cả hai rồi phải nói với nhau những câu của sếp và nhân viên và rồi cả hai rồi sẽ lén lút âu yếm nhau…
Nàng biết khi rời khỏi thành phố này trở về thành phố nơi nàng và anh sinh sống, nàng sẽ vắng anh trong những đêm dài, những ngày nghỉ… rồi anh và nàng lại phải tranh thủ thời gian buổi trưa đưa nhau đi ăn trong nỗi lo âu bị bắt gặp.
Nàng nghĩ… ôi, nàng không muốn nghĩ nữa. Nàng bỗng bật khóc thành tiếng, bụm chiếc khăn anh tặng ngày trước vào miệng để không ai nhìn thấy. Nàng ngồi thụp xuống, dựa vào gốc cây bên đường… một số người đi qua dừng lại hỏi nàng có ổn không, nàng cố cười với họ bảo bị đau bụng chút xíu. Có một người đàn ông không tin lời nàng nói, cố vặn vẹo: chị ổn không, tôi đưa chị vào viện nhé. Và rồi ngỡ ngàng reo lên khi nàng ngẩng mặt lên: Chị H phải không?
Nàng nhận ra đó là một manager đối tác nàng sẽ làm việc trong chuyến đi công tác này. Nàng bối rối nhưng cố nói giọng trấn tĩnh:

– Anh S sao? Tôi chỉ bị đau bụng bất ngờ khi đang đi dạo thôi

– Tôi tưởng ngày kia các chị mới vào mà?

– À tôi tranh thủ vào trước đi du lịch một chuyến thôi.

– À, thế chị đã có ai hướng dẫn đi chơi chưa?

– Chưa, tôi đang tự khám phá thôi. Tôi nghĩ thành phố cũng không lớn và tôi cũng vào đây mấy lần dù là chỉ đi công tác nhưng cũng biết một số nơi.

– Thế tôi tình nguyện làm hướng dẫn viên cho chị nhé. Mà trước tiên là xem chị đau bụng dạ như nào đã, mặt chị tái nhợt ra và hình như chị vừa khóc à, chắc đau lắm. Để tôi gọi xe chị vào phòng khám nào đó đã nhé

Nàng xua đi vội vàng:

– Thôi tôi không sao đâu, tôi đỡ rồi.
Vừa lúc đó chuông điện thoại nàng đổ, anh gọi. Nàng lúng túng không biết có nên nghe không, nàng sợ anh đối tác nhận ra nàng và anh đi cùng nhau, nên đưa tay ấn nhỏ chuông như để từ chối không nghe thì anh ta bảo:

– Chị nghe đi

– À không có gì quan trọng đâu, tôi muốn nghỉ ngơi đi chơi chứ không muốn làm việc lúc này
Nhưng chuông điện thoại lại đổ, nàng cảm giác nó dồn dập và giận dữ nhưng nàng không đủ can đảm để nghe máy, nàng lại từ chối.
– Vậy thì chúng ta đi thôi, tôi hướng dẫn chị một số nơi

Nàng không biết lấy lý do gì để từ chối, nên đành đi theo anh ta. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, thực ra thì anh ta nói là chủ yếu, giới thiệu với nàng về thành phố và các danh lam thắng cảnh nàng nên đi. Anh ta say sưa quá nên nàng không dám lơ đãng, mấy lần nàng định tranh thủ nhắn cho anh nhưng không thể.
Điện thoại lại kêu ráo riết, nàng dừng lại, nhìn anh đối tác và cười

– Chắc tôi phải nghe rồi, không trốn được. Đấy, đi chơi cũng không được yên.

– Chị nghe đi, chắc có chuyện gì gấp đấy.

– ừ, tôi xin lỗi nhé
Nàng đứng xa anh ta một chút rồi mở máy nghe. Vừa bật máy nàng đã nghe anh quát:

– Em đang ở đâu đấy? Sao không nghe điện thoại? Có làm sao không?

– Em đang ở trên phố, vừa gặp anh S – nàng cố nói với âm lượng nhỏ nhất để anh đối tác không nghe thấy.

– Ở đâu thì cũng phải nghe máy chứ, em có biết anh sắp điên lên vì sợ không? Bây giờ em đứng đó, anh ra ngay đây.
Nàng hoảng hốt, anh đối tác đang ở đây, anh ra thì làm sao?

– Anh đừng ra, em về ngay bây giờ – nàng nói vội với anh và cúp máy, rút pin điện thoại ra luôn.
Nàng lại gần anh đối tác và nói với giọng nuối tiếc:

– Xin lỗi anh, tôi phải trở về khách sạn để gửi vài email, việc gấp quá.

– Chị thật vất vả, đi nghỉ cũng không yên. Thế chị ở khách sạn nào, xe của tôi ở kia, tôi đưa chị về.
Không thể từ chối được anh ta rồi, nàng đành đọc tên khách sạn và anh ta đưa về, trên đường về nàng lo sợ anh đứng trước cổng khách sạn chờ nàng thì chết. Nghĩ thế nên mặt nàng hình như tái đi, tay và giọng hơi run làm anh ta càng thấy nàng không ổn:

– Chị có ổn không? Tôi thấy chị đang có vẻ bất an, công việc có gì sao?

– À có một vài rắc rối nhỏ và tôi phải xử lý ngay. Tôi không mời anh vào phòng nữa vì phải làm việc luôn. Hẹn anh hôm sau nhé.

– Thôi được chị vào đi, lúc nào muốn đi chơi gọi tôi nhé.
Anh ta nhiệt thành với một vè rất chân thành làm nàng càng thêm ngại. Thật may là anh đã không đứng trước cửa khách sạn đợi nàng. Nàng chào vội anh đối tác và đi thằng vào sảnh

Anh đang ngồi ở ghế chờ ở sảnh nhìn ra, vừa thấy nàng anh bật dậy:

– Tại sao đang nói chuyện với anh lại tắt máy? anh bảo đứng chờ anh anh ra mà? Giọng anh đầy vẻ tức giận
– Tại em gặp anh S, không dám nghe máy trước mặt anh ta, anh ta lại muốn hướng dẫn em một vài nơi mà em khong thể từ chối được nên phải đi với anh ta, anh bảo anh ra nên em sợ tắt máy đi và vội về đây này. Thôi lên phòng em nói tiếp, ở đây không tiện.
Nói rồi nàng lôi anh vào thang máy đang mở sẵn

Theo truyennganmoingay.com