Anh nằm nghiêng người lại, người đầy mồ hôi, chống tay lên nhìn nàng âu yếm. Nàng vẫn thấy xấu hổ, úp mặt vào người anh… Mùi mồ hôi quen thuộc từ cơ thể anh làm nàng như thấy mình say. Sao bất cứ thứ gì trên người anh, thuộc về anh đều làm nàng say đến thế. Anh đưa tay vuốt tóc nàng:
– Xấu hổ nữa sao?

– Đâu, em buồn ngủ – nàng nói vọng ra kiên quyết không ngẩng mặt nhìn anh

– Thôi, dậy đi chụp ảnh mà up Facebook đi – Anh trêu nàng

– Anh ý, làm em mất buổi đi chơi chụp ảnh.

– Thế dậy đi đi, bây giờ còn kịp. Hay thấy ở nhà hay hơn?

Nàng đưa tay cấu sườn anh làm anh kêu oai oái. Anh đỡ mặt nàng ra, nhìn nàng âu yếm:

– Thích không?

– Thích – nàng cười trả lời rất thật với anh

– Đừng nghĩ nhiều nữa nhé, anh sẽ cố gắng cân đối cả hai bên để em không phải dằn vặt gì. Em nghĩ nhiều anh càng đau lòng nhiều. Nhiều khi nhìn mặt em đăm chiêu suy nghĩ về nhà anh cứ bị ám ảnh và mất tập trung đấy.

– Em không muốn thế, nhưng có trốn được sự thật đâu anh.

– Không trốn, nhưng em cứ để mọi chuyện như thế đi. Không nghĩ đến nữa, chuyện gì đến cứ đến, chuyện gì chưa đến thì mặc kệ nó đi, em nghĩ không thay đổi được đâu mà làm cho mình rơi vào ngõ cụt, lúc đó việc còn rối hơn.

– Anh yêu em không? – Nàng đột ngột hỏi

Anh lại gõ lên trán nàng:

– Giờ còn hỏi câu đó, hâm quá đi

– Đi mà, anh nói đi, yêu em không?

– Không yêu mà tìm mọi cách để được ở bên em thế này à?

– Anh chỉ thích cái lạ thì sao?

– Thiếu gì cái lạ ở ngoài mà phải thích cái lạ này. Em hâm lắm.

– Anh có còn yêu vợ nữa không?

– Anh không biết, anh thấy sống với nhau yên ổn và ít phải suy nghĩ gì.

– Sao yêu hay không mà không biết, nói đi, còn yêu vợ không?

– Em hâm à, sao cứ hỏi chuyện đó làm gì?

– Em muốn biết, thật đấy, em thấy ghen, em muốn biết – nàng nói với kiểu rất lộn xộn.

– Thôi, đừng có mà vớ vẩn, không nghĩ linh tinh nữa.

– Nói đi mà, anh yêu vợ nữa không? – Nàng vẫn không chịu từ bỏ
Anh ẩn nàng nằm ngửa ra, hôn môi nàng sâu như để ngăn nàng nói, rồi vừa hôn tay anh vừa đứa đi khắp cơ thể nàng. Cơ thể nàng lại rung lên đón nhận anh. Nàng thấy mình thật tệ khi thấy lúc nào cũng sẵn sàng đón nhận anh. Và sau đó là cảm giác tuyệt vời trong đời nàng chưa bao giờ có.
Nàng nhớ về cuộc sống hôn nhân của vợ chồng nàng cách đây 8 năm nhưng không còn nhớ được cảm giác gần gũi của nàng với chồng ra sao nữa cả. Có lẽ đã quá lâu, có lẽ vì sau đó là những mâu thuẫn bào mòn hết cả cả xúc của hai vợ chồng, có lẽ hồi đó thực chất cũng không có nhiều cảm giác thăng hoa nên nàng đã quên chăng?
Còn với anh, nàng cảm thấy nàng đang được sống thêm một lần nữa. Anh mang đến cho nàng cảm giác thỏa mãn đến tôt cùng, và hạnh phúc đến tột cùng. Nàng cũng cảm nhận được những đam mê của anh khi làm chuyên ấy với nàng.
Nàng nhỏm dậy, ngắm nhìn khuôn mặt anh. Anh nhắm mắt hờ như đang ngủ nhưng vẫn biết nàng đang nhìn anh:

– Lại ngắm anh à, đẹp không?

– Không đẹp, nhưng sao em thích thế này – Nàng vừa nói vừa đưa tay di lên các bộ phận trên mặt anh.

– Em yêu anh quá, em say mê anh mất rồi

– Anh vừa làm cho em say mê chứ gì?

Nàng nắm mũi anh cấu:

– Anh vớ vẩn, em say mê anh từ lâu rồi

– Không, yêu thì từ lâu nhưng say mê thì vừa mới đây thôi, đúng không?

– Không, anh luyên thuyên

Anh mở mắt, quay người sang nhìn nàng:

– Xấu hổ đấy à? Rõ ràng là thích mà, đúng không?

– Xâu hổ gì, anh làm như em là gái mới lớn, chuyện này em quen rồi

– Á à, sành nhỉ. Thế thấy anh thế nào, ngon không? tuyệt không?

– Ngon, tuyệt – Nàng dài giọng chế anh

– Đấy, thế mới là thật lòng, cứ e ấp như gái mới lớn làm gì, nẫu.

– E ấp đâu, toàn anh tự nghĩ cho em. Mà anh không phải thế để đánh trông lảng đâu nhé, vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.

– Câu hỏi gì? – Anh như đoán được nên nằm ngửa trở lại và nhắm hờ mắt

– Còn yêu vợ nữa không? Trả lời đi

– Ồi chán quá, không có câu nào thú vị hơn à?

– Có, anh trả lời câu này trước đi

– Thế em muốn anh trả lời thế nào?

– Sự thật, theo sự thật đi

– Sự thật là anh không biết, mà em muốn biết làm gì?

– Thì để em biết

– Ừ mà biết để làm gì

– Để làm gì kệ em, trả lời em đi

– Hâm dở, anh ngủ chút đây, uống thuốc ngủ vào buồn ngủ quá

Anh quay lưng lại với nàng như trốn, nàng cấu vào lưng anh

– Quay lại đây, uống thuốc ngủ lúc nào mà kêu buồn ngủ?

– Em đấy, anh uống hai liều một lúc giờ buồn ngủ lắm, để anh ngủ nhé, đừng bắt anh làm gì nữa đâu đấy.

– Anh ngủ đi, ghét, chán. Em dậy đây, anh cứ ngủ là em đi chơi một mình đấy

– Ừ đi đi, không có anh ra đường trai TP nó bắt mất đấy.

– Ùi chả tốt quá

– Tốt thì đi đi để anh ngủ nhé.

Nàng nghĩ là anh buồn ngủ thật nên để anh ngủ. Nàng nằm ôm lưng an một lúc rồi rón rén dậy.

Theo truyennganmoingay.com