Chồng em mọi thứ đều tốt cả, nhưng chỉ có điều anh sạch sẽ quá, sạch đến mức làm em phát sợ.
Vợ chồng em kết hôn được 3 năm, con trai được gần 2 tuổi. Xét về mọi mặt, thú thực em không bằng chồng ở điểm gì. Chồng em là giảng viên đại học, sống ở Hà Nội. Còn em chỉ mới tốt nghiệp cấp 3, xuất thân nông thôn.
Quê em ở Thái Bình, chồng cũng là người gốc ở đó, nhưng bố mẹ anh thoát ly lên Hà Nội từ rất lâu rồi và định cư ở đấy luôn. Chúng em quen nhau trong một lần anh về quê ăn giỗ.
Em cũng chẳng hiểu sao anh lại để ý đến em. Vì em không xinh, cũng không ăn chơi, nhìn chẳng có gì nổi bật. Vậy mà anh gặp rồi tìm mọi cách làm quen. Sau này, lúc yêu nhau rồi, anh bảo nhìn em dịu dàng, hiền lành, đúng mẫu phụ nữ mà anh thích.
Yêu nhau 1 năm, chúng em làm đám cưới, lúc này chồng em đã học xong thạc sĩ. Anh bảo em chỉ cần ở nhà sinh con, nội trợ, kiếm tiền anh sẽ lo. Thế là kết hôn xong, em chuyển lên Hà Nội sinh sống.
Chồng em mọi thứ đều tốt cả, nhưng chỉ có điều anh sạch sẽ quá, sạch đến mức làm em phát sợ.
Em ở nhà cả ngày, dọn dẹp liên tục, nhưng chồng cứ về đến nhà là cằn nhằn, săm soi xem nhà cửa có gọn gàng không. Cứ nhìn cái cách anh ấy nghiêng mặt, nhìn trên mặt bàn, hay lấy ngón tay di di vào giường tủ xem có bụi không khiến em phát sợ. Nhiều lúc lẩn thẩn, em nghĩ có khi quét dọn nhà cho thật sạch, rồi ra cửa ngồi, bao giờ chồng về thì vào theo, chứ có người đi lại trong nhà, tránh sao khỏi bụi bặm.
Em có phải trẻ con đâu mà không biết rửa bát, thế mà lần nào rửa bát anh ấy cũng đứng cạnh, bảo phải rửa thế này, thế kia, tráng 3 lần nước vào mới sạch. Rồi giặt giũ cũng thế, nhà có máy giặt nhưng anh bảo chỉ để vắt khô thôi, giặt máy không sạch, bắt em phải vò bằng tay.
Em ở nhà buồn, trên sân thượng có khoảng đất trống, em xin hộp về trồng rau, chồng em nhìn thấy bù lu bù loa lên, bảo đất điếc bẩn hết nhà, anh ấy quẳng mấy thùng rau của em ra xe rác hết.
Rồi khi em sinh con, phụ nữ một mình chăm con đã đủ vất rồi, thời gian đâu mà thu dọn nữa. Thế là chồng em cứ xầm xì cả ngày, anh ấy đi làm về muộn, soạn bài vở xong cũng muộn lắm rồi nhưng không chịu ngủ, cứ thức để lau nhà, lau bàn ghế. Lắm hôm con khóc, em tỉnh dậy, thấy gần 12 giờ đêm, chồng vẫn lọ mọ lau bếp. Vừa làm vừa động chạm mạnh vì hậm hực. Em bảo chồng ngủ đi, mai dậy em dọn. Chồng bảo nhìn bẩn thỉu, ngứa mắt không chịu được. Em biết ý chồng, thế là từ lần sau, toàn chờ lúc con đi ngủ tranh thủ dọn dẹp.

Ảnh minh họa

Con em lớn hơn chút, mẹ em lên chơi, trước đấy bà cũng phải ở nhà trông con cho anh trai em nên không lên với em lâu được. Lần này bà lên, còn cho thằng cu 4 tuổi lên chơi cùng, bảo ở 1 tuần thì về. Em mừng lắm, con gái được ở cạnh mẹ thì còn gì bằng nữa. Biết tính chồng, em đã căn dặn trước, bà ở quê, tính sẽ xuề xòa, có gì anh đừng để ý nhé. Chồng gật gù nhưng chỉ đến ngày thứ 4, anh đã làm mẹ em tức giận đùng đùng bỏ về quê.
Số là cu con nhà anh trai em rất hiếu động, mà trẻ con thì đâu biết ý tứ gì. Hôm đó thằng cu nô đùa, chạy nhảy xong trèo lên sô pha nhảy nhót, đúng lúc ấy chồng em về, nhìn thấy anh lao vội vào nhà bế phắt thằng bé xuống, vừa bế vừa quát tháo ầm ầm, thằng cu sợ quá òa khóc nức nở, chồng em sẵn cơn tức phát cho nó mấy phát vào mông, mẹ em ngồi đấy chứng kiến, đờ người ra vì quá sốc.
Rồi anh hùng hục đi vào bếp, chưa được mấy giây thấy anh ầm ầm lên. Mẹ con em chạy vội xuống, chồng em đang xăn xắn tay áo lau chùi bàn ăn và bếp ga. Anh bảo em: “Ở nhà cả ngày, chỉ chơi không mà để bếp núc thế này, cô học đâu cái thói lôi thôi, bẩn thỉu đấy hả?”. Mẹ em ức quá, bà không nói không rằng lên phòng thu xếp quần áo rồi lôi cu Bi về ngay, em giữ thế nào cũng không được.
Sau hôm ấy, em giận chồng không thèm nói gì, anh biết lỗi nên cũng xin lỗi em, bảo do tính anh thế rồi, không sửa được. Em hiểu anh thì phải thông cảm cho anh chứ.
Em thấy chán quá, chẳng biết ra ngoài anh thế nào, chứ về nhà coi em chả khác gì ô sin cả. Chẳng nhẽ lại ly hôn chồng vì cái tính sạch sẽ đến bệnh hoạn này của chồng. Em phải làm sao bây giờ?

Theo truyennganmoingay.com