Mỗi khi ngồi xuống mâm cơm Linh lại than trách “sao số tôi khổ thế này, cơm gì mà như cám lợn, ở nhà tôi những thứ này đâu có để cho người ăn…”.
Cô sinh ra vốn mang thân lá ngọc cành vàng, được gia đình “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa” thế mà từ sau khi lấy chồng cuộc đời cô rẽ sang bước ngoặt đau thương. Có lẽ nếu là những cô gái khác thì mọi thứ cô đang trải qua với họ chỉ là chuyện cơm bữa, không có gì to tát nhưng đối với Linh thì quãng thời gian cô đang trải qua thật khủng khiếp.
Ngày chưa lấy chồng Linh sướng lắm, chỉ biết ăn diện, hẹn hò bạn bè chời bời, đến khi đi làm cũng được gia đình cơ cấu cho vào ngân hàng, công việc nhẹ nhàng, tiền bạc lại không phải lo. Cứ như thế Linh chỉ biết sống trong nhung lụa, sống trong thế giới ảo chỉ toàn màu hồng là màu hồng, có bao giờ cô biết đến thế giới bên ngoài kia còn có bao nhiêu số phận đau thương, bao nhiêu con người khốn khó, nghèo khổ, thiếu ăn thiếu mặc đâu.
Bố mẹ Linh là chủ một doanh nghiệp lớn ở thành phố, trên thương trường không ai không biết đến tên gia đình cô. Là con gái một, lại thông minh lanh lợi nên Linh được bố mẹ cưng chiều lắm, lúc nào Linh cũng nghĩ bản thân mình có thể hô mưa gọi gió, cô nói một chẳng ai dám nói hai. Người như Linh thì tuyệt nhiên khó tính trong vấn đề lựa chọn người yêu. Tiền bạc Linh không thiếu nên những gã đại gia, công tử nhà giàu Linh chẳng màng tới, đối tượng Linh nghĩ tới là những anh chàng thư sinh, lãng mạn, lạnh lùng một chút, là những anh chàng khiến cô phải lẽo đẹo chạy theo sau chứ không phải những người bám riết lấy cô.
Sau vài lần được cô bạn thân hẹn hò đến quán trà sữa sinh viên bên cạnh một trường đại học Linh mê mẩn “anh chàng trà sữa” tên người con trai Linh theo đuổi. “Anh chàng trà sữa” đó là Minh, một thanh niên nghèo, tốt nghiệp trường kinh tế, ra trường đã lâu nhưng vẫn chưa xin được việc nên làm thêm tại quán trà sữa.
Minh đẹp trai, hiền, dáng vẻ thư sinh, đúng mẫu người Linh đang tìm kiếm bao lâu nay. Nhưng Minh nghèo, là trai nghèo đích thực, bạn bè vẫn thường gọi Minh với cái tên đáng yêu “Minh nghèo bền vững”. Bởi số tiền anh kiếm mỗi tháng chỉ đủ để anh chi trả tiền sinh hoạt trên thành phố và số còn lại gửi về cho cha mẹ già ở quê.

Sau hơn 3 tháng Linh quyết định rời bỏ Minh về nhà nhận lỗi với bố mẹ mong được quay lại cuộc sống trước đây. (Ảnh minh họa).

Có lẽ cái nghèo vây lấy Minh khiến anh có cảm giác ngại yêu, đẹp trai như Minh những vẫn thuộc vào top “trai ế”. Tiền tiêu còn không đủ làm sao Minh dám nghĩ đến chuyện tán tỉnh, hẹn hò, yêu đương cô gái nào. Linh thầm thương trộm nhớ Minh đã lâu, cô chủ động tấn công Minh nhưng anh vẫn tỏ ra lạnh lùng, biết Linh là tiểu thư nhà giàu Minh càng lảng tránh, phần vì anh vốn không ưa tiểu thư, công tử nhà giàu, phần vì anh tự ti bản thân.
Nhưng ngày qua ngày Linh luôn thể hiện tình cảm, sự quan tâm của mình đến Minh khiến anh cảm động. Minh có tình cảm với Linh, anh thầm yêu cô nhưng chỉ dám câm nín, giấu kín tình yêu đó. Cho đến một ngày không thể giấu được tình cảm đó Minh đã uống thật say để có đủ dung khí thổ lộ với Linh, không ngần ngại cô gật đầu đồng ý.
Không ngờ chính đêm định mệnh đó Minh say, còn Linh lại tình nguyện trao cho Minh thứ quý giá nhất của đời người con gái. Linh yêu Minh và cô có thể trao cho anh những gì anh muốn. Đêm đó Linh thuộc về Minh, hơn 2 tháng sau bụng Linh to dần. Minh không phải người đàn ông thiếu trách nhiệm, nhưng nghèo như anh làm sao có thể nghĩ đến chuyện cưới vợ, đã thế lại là tiểu thư nhà giàu.
Thấy vậy bố mẹ Linh kịch liệt phản đối chuyện cưới xin, mẹ Linh thậm chí còn bắt con gái đi phá bỏ cái thai chứ không chấp nhận cho con gái cưới một gã nghèo kiết xác, không công ăn việc làm, gia đình quê nghèo không môn đăng hộ đối. Nhưng ý Linh đã quyết thì khó có thể xoay chuyển. Cô xách hành lý theo Minh về quê không cần sự cho phép của gia đình. Hai người đăng ký kết hôn, Linh theo inh về quê ở chẳng cần cưới xin.
Khi đó với Linh chỉ cần yêu thương là đủ, đâu cần tiền bạc, vật chất, nhà cao cửa rộng. Những thứ đó cô sớm đã chán ngán. Nhưng sau này Linh mới biết thiếu đi gia đình, cha mẹ cô chẳng thể làm gì. Cuộc sống nghèo khó ở quê khiến Linh gầy ốm thê thảm. Bố mẹ Linh không nghĩ rằng con gái mình có thể làm chuyện đó, ông bà chỉ muốn mặc kệ con gái một thời gian để cô cảm thấy khổ mà quay về nhà. Ngờ đâu, Linh dám giấu bố mẹ đăng ký kết hôn với Minh.
Minh đối xử với Linh rất tốt, Linh không phải làm gì, đến cơm cũng không phải nấu, quần áo thay ra có người giặt, nhưng tốt bao nhiêu đối với cô cũng không đủ. Làm sao Minh có thể mang đến cho Linh những thứ trước đây cô có. Dù có cố gắng đến mấy gia đình Minh cũng không thể mang đến cho Linh những bữa cơm như Linh muốn. Mỗi khi ngồi xuống mâm cơm Linh lại than trách “sao số tôi khổ thế này, cơm gì mà như cám lợn, ở nhà tôi những thứ này đâu có để cho người ăn…”.
Sau hơn 3 tháng Linh quyết định rời bỏ Minh về nhà nhận lỗi với bố mẹ mong được quay lại cuộc sống trước đây. Cô khóc mếu xin bố mẹ tha thứ, nhìn con gái gầy úa bố mẹ Linh xót lắm. Linh chợt nhận ra chỉ yêu thôi chưa đủ.

Theo truyennganmoingay.com