Con trai mẹ đã vì chị mà dối mẹ. Vì nó còn yêu thương chị thật lòng. Nhưng cũng chính vì tình yêu đó, chị có thể buông tha cho con trai mẹ được không?!
Nhà chị có hai chị em gái. Chị gái đã lấy chồng và có một gia đình êm ấm với một trai một gái, đủ nếp đủ tẻ. Hai chị em cách nhau nhiều tuổi, nên chị ở với mẹ sau khi khi chị gái lấy chồng.
Chị học xong, về một trường gần nhà công tác. Công việc vốn là niềm yêu thích của chị nên chị cũng dồn hết tâm huyết vào những năm đầu đi làm. Mẹ có giục chị chuyện chồng con nhưng chị bảo chị vẫn còn trẻ, cho chị thêm một vài năm cho công việc ổn định rồi chị sẽ tính. Mà chồng con là duyên số, chị cũng không ép mình nhiều. thật lòng thì cũng chưa có người đàn ông nào khiến chị rung động và có khao khát được sống bên cạnh người ấy cho đến hết cuộc đời.
Mẹ chị cũng nhờ người này người nọ mai mối cho chị những đám tốt. Nhưng mà khốn nỗi chị vẫn chẳng ưng ai. Điều đó càng khiến mẹ chị nóng ruột. Rồi chị gặp anh trong một lần đi coi thi ở trường cấp ba cùng huyện. Chị cảm mến anh ngay lần gặp đầu tiên. Và sự nhạy cảm của một cô gái cũng mách bảo cho chị biết anh cũng vậy.
Suốt một năm yêu nhau, chị biết anh là người đàn ông mà chị cần. Anh hiền lành, điềm đạm và rất ân cần. Điều chị khâm phục nhất ở anh là anh rất hiếu thảo với mẹ. Hoàn cảnh của anh và của chị cũng giống nhau là đều chỉ còn có mẹ già. Chị thầm nghĩ, người đàn ông mà không hiếu thuận với người đàn bà sinh ra mình thì trên đời này anh ta cũng chẳng thể nào tốt được với bất cứ một người đàn bà nào khác. Chị cũng không lo sợ chuyện mẹ chồng nàng dâu, vì mẹ chồng chị cũng rất yêu quý chị. Chị nghĩ, mình chỉ cần mang tấm lòng chân thành và tình yêu thương của mình đối xử với người khác thì chẳng có lí do gì mà lại bị đối xử bất công cả. Anh chị cưới nhau trong niềm hạnh phúc rưng rưng của hai bà mẹ già.Và ước mong của họ chỉ là: Mong chúng nó sống với nhau thật hạnh phúc.

Mùa hè năm đó, anh chị gom góp tiền và chuẩn bị tâm lí tốt nhất để tiến hành thụ tinh nhân tạo. (Ảnh minh họa)
Vì anh là con một, và cũng vì cả hai đều đã đủ chín chắn và công việc ổn định nên chẳng có lí do nào để trì hoãn chuyện sinh con. Bản thân anh mong mà bản thân chị cũng ngóng. Mẹ anh thì khỏi nói, bà còn mong hơn cả anh chị. Bà biết hai vợ chồng chị cũng muốn sinh con ngay nên rất hài lòng.
Nhưng rồi suốt một năm đài đằng đẵng trong nỗi mong ngóng của cả nhà mà chị vẫn không thấy gì khác trong cơ thể mình. Có lần trễ kinh cả tuần, chị hồi hộp mủa cả mấy que thử nhưng rồi kết quả chỉ khiến chị thêm hụt hẫng. Trong lòng chị bắt đầu nơm nớp lo lắng. Nhưng anh vẫn động viên chị, mới có một năm, nhiều cặp vợ chồng tới mấy năm mới có con kia mà. Thêm nữa, có lẽ vì áp lực sinh con, tâm lí không thoải mái nên khiến cho chưa có kết quả tốt là chuyện bình thường. Chị biết anh nói vậy cho chị an lòng. Nhưng trong lòng anh hẳn cũng bắt đầu có nỗi bất an.
Lại một năm nữa trôi qua, đứa con mà cả mẹ anh, anh và bản thân chị mong chờ cũng không đến. Anh và chị buộc lòng tới bệnh viện khám xem nguyên nhân do đâu. Và khi cầm tớ giấy kết quả, chị chỉ muốn khụy xuống. Đôi bàn tay chị run lên bần bật, mắt chị tối sầm lại. Là do chị. Là lỗi tại chị. Không! Chị không thể nào tin được. Chị khỏe mạnh bình thường làm sao lại không thể có con được kia chứ.
Trở về nhà, chị không biết phải đối mặt với mẹ chồng như thế nào. Nhưng anh vì yêu thương chị nên đã đứng ra gánh vác mọi thứ. Anh nói với mẹ là lỗi của anh. Và sắp tới, vợ chồng anh sẽ đi thự tinh nhân tạo để có con. Nghe con trai nói thế. Mẹ chồng chị chỉ lặng lẽ thở dài. Từ hôm đó, bà buồn đi hẳn. Chị thầm cảm ơn anh vì điều anh đã làm. Nhưng chính vì thế mà khiến cho sự áy náy và nỗi buồn trong chị càng trở nên nặng nề hơn. Chị vì thế mà gầy đi. Mẹ chồng thấy con dâu nhưu vậy, sợ chị lo nghĩ nhiều, sợ chị buồn vì con trai mình nên càng an ủi, chăm sóc chị cẩn thận hơn. Anh đối với chị vẫn như trước không có gì khác. Anh tin, vợ chồng chị rồi sẽ có được đứa con của mình.
Mùa hè năm đó, anh chị gom góp tiền và chuẩn bị tâm lí tốt nhất để tiến hành thụ tinh nhân tạo. Tất cả những nỗi đau về thể xác đối với chị cũng không đáng gì so với khát khao có được đứa con của anh và chị. Nhưng rồi may mắn vẫn không mỉm cười với chị, được hơn một tháng thì cái thai hỏng. Chị khóc hết nước mắt. Anh cũng thất thần. Rồi tiếp lần thứ hai, đứa trẻ được ba tháng rồi cũng bỏ chị. Căn nhà nhỏ như trở nên lặng lẽ vô cùng. Chị cảm thấy như bất cứ ai trong nhà chỉ cần lỡ một câu là có thể khiến cho người khác bị tổn thương. Không khí nặng nề, u uất. Anh thức đêm nhiều hơn, anh bắt đầu hút thuốc nhiều hơn, uống rượu nhiều hơn và vắng nhà nhiều hơn.

Hôm sau, lúc chồng chị vắng nhà. Mẹ chồng gọi chị lại nói chuyện. Bà bảo: Mẹ cũng là đàn bà, nên hiểu được nỗi khổ của chị. Không ai muốn điều đó xảy ra. (Ảnh minh họa)
Có đêm, anh trở về nhà trong trạng thái say khướt không biết gì nữa. trên người nồng nặc mùi rượu. Chị dìu anh vào phòng. Nhìn anh già nua, hốc hác chị thấy mình có tội. Nước mắt cứ ứa ra lã chã. Quá nửa đêm anh tỉnh, đòi uống nước. Chị đứng dậy, lấy nước cho anh. Chị khóc bảo anh: Mình chia tay đi. Em không muốn làm khổ anh thêm nữa. Anh hãy lấy một người đàn bà khác và sinh con như những người đàn ông bình thường. Là số chị bất hạnh nên chị khoogn muốn gieo cả nỗi bất hạnh đó cho anh và mẹ anh thêm nữa.
Anh nắm tay chị. Mắt anh đỏ ngàu. Vừa giận dữ, vừa xót xa. Anh bảo: đừng bỏ anh!
Nhưng chị không biết, những gì chị vừa nói mẹ chồng chị đã nghe thấy hết. bà tức giận. Nhưng rồi vẫn lặng lẽ về phòng.
Hôm sau, lúc chồng chị vắng nhà. Mẹ chồng gọi chị lại nói chuyện. Bà bảo: Mẹ cũng là đàn bà, nên hiểu được nỗi khổ của chị. Không ai muốn điều đó xảy ra.
Chị hốt hoảng: Mẹ, con…
Mẹ biết cả rồi.
Chị òa khóc: Con xin lỗi mẹ!
Con trai mẹ đã vì chị mà dối mẹ. Vì nó còn yêu thương chị thật lòng. Nhưng cũng chính vì tình yêu đó, chị có thể buông tha cho con trai mẹ được không?!
Chị ngồi lặng trong căn phòng của hai vợ chồng. Nhưng hôm nay sao bỗng dưng nó trở nên xa lạ. Như thể chưa hề thuộc về chị. Hai hàng nước mắt đã khô. Lòng chị chỉ còn đọng lại nỗi xót xa khó nói thành lời. Mẹ chị sẽ ra sao khi đón chị về?

Theo truyennganmoingay.com