Nàng sang nơi làm việc với anh và làm việc bình thường.
Buổi trưa cả hai ăn ở khách sạn.
Nàng vẫn cố tỏ ra bình thường, trao đổi với anh về công việc bình thường, nhưng hầu như không nhìn thẳng vào anh, nàng thấy bối rối và khó chịu.
Lúc ngồi chờ nhà hàng đưa món ăn ra, nàng cắm cúi vào chiếc điện thoại, anh cầm đôi đũa gõ gõ vào tay nàng:
– Bỏ điện thoại ra, đang nói chuyện với anh
– Anh nói đi em vẫn nghe mà – nàng cố bình tĩnh và vẫn cắm mắt vào điện thoại nhưng gần như không biết trên đó có chữ gì.
Vừa lúc cô tiếp viên mang đồ ăn ra, anh cầm đũa và nói lớn: thôi ăn thôi, chiều còn nhiều việc lắm.
Nàng cầm đũa, nhìn thẳng anh và cười. Anh nháy nháy mắt: cười được rồi à?
– Có gì mà không cười được, em chỉ mệt vì thiếu ngủ thôi- Nàng nói với vẻ điềm tĩnh hàng ngày
– Thiếu ngủ sao không ngủ mà thức lắm thế? Tối qua không ngủ đúng không, sáng mới ngủ được đúng không? Anh hất mặt hỏi, nàng đờ ra ngạc nhiên nhưng vẫn nói:
– Em ko ngủ được trên máy bay thôi, lúc về phòng vẫn ngủ ngon lành một giấc đấy thôi. Em quên không đặt đồng hồ nên mới dậy muộn.
– Nói dối chưa sành lắm. Thôi ăn, chiều làm việc.
Mặc kệ nàng anh bắt đầu tập trung ăn. Nàng thì đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, sao anh có thể biết về nàng nhiều đến thế. Ừ rõ ràng nàng là người thích anh nhưng nàng chỉ âm thầm thích, nàng chưa hề có một biểu hiện nào để anh biết, nàng cũng giữ khoảng cách rất cẩn thận với anh cơ mà? Việc chăm sóc anh nàng cũng đã nói rõ đó là trách nhiệm của nàng, của nhân viên với sếp, chứ không phải là tình cảm nam nữ. Chết thật, nàng bắt đầu lo sợ nhiều hơn, rằng anh đã biết hết tình cảm của nàng, và đang chế diễu nàng sao? Thế thì chui vào đâu cho hết bẽ mặt bây giờ?
Nàng mải nghĩ đến mức nàng không biết là nàng đang day di day lại đôi đũa trong bát cơm cho đến khi anh cầm tay nàng giữ lại và bảo:
– Em bớt nghĩ đi, ăn đi và nhớ là chiều nay cực kỳ nhiều việc đấy.
Nàng rút tay lại và cười cười khỏa lấp:
– Em có mấy việc riêng chưa giải quyết được, em xin lỗi
Rồi nang bê bát cơm ăn vội, trong đầu cầu cho thời gian của chuyến công tác này qua nhanh. Chắc sau đó nàng phải nghỉ mấy ngày mất, mọi chuyện rối hết cả lên rồi.
Tối hôm đó nàng và anh có rất nhiều việc phải làm cho buổi họp ngày mai với đối tác.
Như thường lệ anh sẽ về phòng anh, tắm giặt rồi sang phòng nàng làm việc với nàng. Nhưng lúc đi ăn về, anh lại không đi thẳng về phòng anh mà theo chân nàng vào phòng nàng. Nàng nghĩ chắc anh cần nàng pha cafe cho anh uống để đêm nay có thể phải thức khuya. Dù vậy nàng thấy rất bối rối.
Anh vào phòng và ngồi ngả lưng vào ghế sofa trong phòng. Lúc nàng cầm tách quay lưng đi lấy nước để pha cafe thì bất ngờ bị anh ôm từ phía sau lưng. Hơi thở của anh làm cho nàng cảm giác gáy nàng rát bỏng. Nàng đứng khựng lại mấy giây rồi cố bình tĩnh để hỏi anh:
– Sao đây?
– Ôm em thôi – Anh trả lời hình như có cả tiếng cười kèm theo.
– Sao ôm em?
– Anh thích
– Thích mà chưa hỏi sao lại ôm liều thế?
– Thế giờ hỏi đây, có đồng ý cho anh ôm không?
– Chưa đồng ý
– Sao không “có” hoặc “không” mà lại là “chưa”
– Vì em cần biết lý do vì sao anh thích ôm em. Anh trả lời được không?
– Trả lời như thế nào thì được ôm?
– Trả lời thật lòng
Nàng nói và gỡ tay anh ra, quay lại phía anh. Bỗng nhiên nàng cảm thấy rất bình tĩnh để đối diện anh:
– Em đi pha cafe cho anh, quay lại anh sẽ trả lời em chứ? Nếu không có câu trả lời, anh uống xong chúng ta tiếp tục làm việc.

Anh gật đầu, ngồi xuống ghế và nàng đi pha cafe. Hai tách cafe nóng được mang đến, nàng đặt lên bàn và ngồi sang ghế bên cạnh. Anh cầm lên một tách, nhìn nàng cười cười:
– Muốn anh trả lời hay thôi?
– Muốn anh trả lời
– Theo em thì vì lý do gì anh thích ôm em
– Có thể là anh vừa cãi nhau với vợ, giận vợ, có thể anh đang cô đơn và muốn em lấp chỗ trống khi xa vợ, có thể là anh thích em như thích một món lạ, hoặc có thể anh bỗng cảm thấy yêu em.
Nàng trả lời mà không nghĩ là mình có thể liều mạng nói như thế. Dù sao mọi chuyện cũng đang rối, nàng cần phải biết nó rối đến đâu để còn tìm cách gỡ hoặc là buộc nó rối hơn.
– Như thế nào thì anh lại được ôm tiếp?
– Như sự thật
– Sự thật nào cũng được ôm à?
– Tất nhiên nếu chỉ là ôm thôi
Anh nhấp một ngụm cafe rồi ngồi thẳng dậy, nhìn sát phía mặt nàng và trả lời:
– Anh thích em, nhưng không phải là một món lạ. Anh thích em vì em là một món ngon.
– Ngon sao? Ở điểm nào?
– Em thông minh, em dịu ngọt, em chiều chuộng, chăm sóc anh
– Phụ nữ ai chẳng thế
– Và anh biết em yêu anh
Nàng suýt sặc. Như thế rõ ràng là anh biết nàng yêu anh, và đang chế giễu nàng. Nàng bỗng thấy muốn xù lông lên để bảo vệ bản thân:
– Thì sao? Thì anh có quyền đưa em vào làm món gia vị cho anh à?
– Không, anh muốn đưa em vào làm một trong các món chính.
– Được thôi, thế anh cứ ôm em tiếp đi
Nàng bỏ cốc cafe xuống bàn, đứng dậy và đi về phía trước mặt anh đầy thách thức. Anh cũng đứng dậy, sát phía nàng:
– Nếu ôm xong được làm những việc khác.
– Bất kể việc gì nhưng phải được em cho phép
– Làm thế nào để em cho phép?
– Anh là dân kinh doanh, biết làm gì để thu về lợi nhuận mà, sao lại hỏi em ngớ ngẩn thế.
– Ừ, anh bỗng thấy anh rất ngớ ngẩn trước em. Để anh nghĩ thêm
Anh cúi xuống, cầm áo, lách qua nàng rồi đi thẳng ra cửa.
Nàng ngồi bịch xuống ghế chỗ anh ngồi.

Theo truyennganmoingay.com