Sau khi thấy Hải nâng niu tấm ảnh cũ kĩ, Mai đã tìm hiểu và biết mối tình của anh với Ngọc, cô điên loạn tìm cách trả thù ‘tình địch’.
Nhìn ánh mắt lạ lẫm, hoài nghi của bà Hoa và Long, Mai cười giả lả ngượng ngịu:
– Chắc Ngọc chưa nói với bác và anh là hôm nay cháu đến thăm, thật ngại quá! Nhưng cháu có chút việc cần nói chuyện riêng với anh Long. Bác ra ngoài một chút đi!
Bà Hoa nhìn kiểu cách ăn mặc lòe loẹt thiếu vải và thái độ sỗ sàng của Mai đã không thấy ưa, lại cộng thêm việc bị người lạ ‘đuổi’ ra khỏi nhà mình thì cảm thấy vô cùng vô lý và khó chịu. Trước khi rời khỏi phòng, bà nắm chặt tay con trai và lên tiếng như thể cảnh báo:
– Mẹ qua phòng bác Tám ở ngay bên cạnh ngồi chơi một lát. Có gì chỉ cần ới mẹ một câu mẹ về liền nghe!
Khi chỉ còn lại hai người trong phòng, Mai chốt cửa, vào thẳng vấn đề:
– Nói anh nghe! Tôi không phải bạn bè gì với con Ngọc hết! Anh dạy vợ kiểu gì mà để nó đi ve vãn bạn trai tôi vậy hả?
Long vừa trải qua ca lọc máu chạy thận còn rất đau đớn và mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng lên tiếng để bênh vực vợ:
– Chắc chắn là chị hiểu lầm rồi, vợ tôi không phải loại người như vậy! Bao nhiêu tâm huyết cô ấy dành hết cho tôi và công việc, thời gian đâu mà đi ve vãn bạn trai chị nữa!
– Thế anh có biết lúc anh ở trong viện thì nó đang ở chỗ khỉ gió nào không? Nếu không biết thì nhìn đây này! Nhìn cho kĩ! Có đui cũng phải nhận ra con vợ lăng loàn của anh đang nhân lúc anh nằm viện mà đi hẹn hò với người yêu tôi đây này!

Ảnh minh họa
Vừa sừng sộ như hắt nước vào mặt Long, Mai vừa liên tục mở những tấm ảnh mà cô ả đã chụp trộm Hải và Ngọc, từ lúc hai người đó nói chuyện trong quán đến lúc tiễn nhau ra về. Có cả những tấm hình do bố trí góc chụp mà trông như Hải đang nắm tay, ôm eo và âu yếm Ngọc vậy! Được thể, cô ả còn thêm mắm dặm muối, tự tưởng tượng rồi bịa ra những hành động tình tứ phản cảm của Hải và Ngọc ở quán cà phê và miêu tả một cách chân thực sống động, mục đích là khiến Long phải đau đớn mà trừng trị vợ thật tàn nhẫn.
Long xây xẩm mặt mày, choáng váng. Dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng người đàn ông trong ảnh này rất quen! Anh đưa cánh tay gầy guộc sưng nề vắt ngang trán, cố nhớ xem mình đã gặp người đó ở đâu. Hồi lâu, anh thở dốc, thều thào:
– Chị nói bạn trai chị tên gì?
– Hải! Bùi Thế Hải! – Mai trả lời như quát nạt.
Vậy là người đàn ông ấy đã thực sự trở về rồi! Những tháng ngày Ngọc chìm trong nước mắt, ăn gì vào cũng ói ra, trong cơn mê man vẫn gọi tên người đàn ông ấy lại trở về trong tâm trí Long như một cuốn phim quay chậm, khiến lồng ngực anh như đang bị ai bóp nghẹt.
Nhìn biểu hiện của Long, Mai hả hê lắm.
– Cho tôi số điện thoại của anh ta nhé! – Long mỉm cười, run rẩy giơ lên chiếc điện thoại Nokia 1280 cũ kĩ.
Mai giằng lấy điện thoại từ tay Long, sốt sắng bấm số của Hải và lưu vào danh bạ với cái tên ‘N.y Mai’. Cô ả hào hứng như thể đã tìm được đồng minh:
– Anh gọi cho nó, kể hết sự thật về con vợ lăng loàn của anh đi! Có thể bây giờ nó còn chẳng biết đến sự tồn tại của anh trên đời cơ! Chắc chắn nó bị con Ngọc lừa trên danh nghĩa gái chưa chồng!
Vừa lúc đó, có tiếng xe đạp lạch cạch và tiếng Ngọc vọng vào từ ngoài cổng:
– Em về rồi, mình ơi…
Ngọc dựng chân chống xe, đưa ống tay áo lên quẹt mồ hôi rồi kì cạch tháo dây chằng thùng carton đựng đầy vải vóc. Bà Hoa đang chơi bên phòng bác Tám, nghe tiếng con dâu liền chạy về phụ Ngọc giữ xe và đỡ thùng vải cho Ngọc.
– Sao bạn đến chơi mà con không báo trước để mẹ tiếp đón cho chu đáo? – Bà Hoa hồ hởi.
– Dạ? Mẹ nói bạn nào cơ? Lâu lắm rồi con đâu có bạn tới chơi! – Ngọc thắc mắc, khẽ chau mày.
Hạ thùng vải vóc xong xuôi, cả hai mẹ con cùng khiêng thùng vào nhà nhưng rồi lại cùng phải mở to mắt ngạc nhiên trước cánh cửa phòng khép kín mít. Tiếng tranh cãi từ trong phòng vọng ra khiến cả bà Hoa và Ngọc đều chết điếng.
– Anh biết anh sai rồi, Mai! Chỉ cần khỏi bệnh anh sẽ bỏ nó để về với em! Thời gian vừa qua nếu không có nó làm lụng kiếm tiền cho anh chữa bệnh, thân xác này mà về bên em chắc chỉ còn thân tàn ma dại! Anh không muốn trở thành gánh nặng của em, em hiểu chứ? – Tiếng Long thành khẩn.
– Anh đang nói lảm nhảm cái quái gì vậy? Anh bị mê sảng à? – Mai gào lên.
– Anh biết em giận anh nên mới nói vậy! Nhưng em còn yêu thương anh mà, phải không Mai? Nếu không 2 năm qua em đã chẳng kiên nhẫn chờ đợi anh, chia sẻ với anh, dù mình chỉ có thể nói lời yêu thương qua tin nhắn điện thoại! Anh hứa khỏi bệnh sẽ về bên em, anh hứa! – Long vẫn năn nỉ khẩn thiết.
– Mày bị điên à? Người ta nói mày suy thận giai đoạn 4, còn sống thêm được ngày nào biết ngày đó làm sao mà chữa nổi! Ai suy thận cũng bị mê sảng như mày à? Mày tỉnh lại đi Long! Mày tỉnh lại đi! – Mai điên tiết đổi cách xưng hô.
– Em giận anh chửi rủa anh, anh chấp nhận. Nhưng em đừng trút giận lên con của chúng ta, nghe Mai! Anh xin em, con nó còn nhỏ dại… Lỗi tại anh đã bỏ rơi mẹ con em… Anh sai rồi…!!!

Ảnh minh họa
Thùng vải trên tay bà Hoa và Ngọc rơi xuống đất. Ngọc như chết đứng, vô cảm nhìn mẹ chồng đập cửa và gào khóc rầm trời:
– Mở cửa ra ngay! Quân mất dạy! Chúng mày mở cửa ra ngay!
Mai hốt hoảng tháo chốt cửa, khiến bà Hoa mất đà té dúi dụi vào phòng, nằm rạp xuống ngay chân Mai, khóc rấm rứt đứt quãng. Bà luôn miệng chửi: ‘Quân khốn nạn! Chúng mày là quân khốn nạn!’.
Ngọc như bừng tỉnh khỏi cơn mê, chạy lại đỡ mẹ chồng ngồi dậy, ngước mắt lên nhìn Mai rồi lại nhìn Long, dò hỏi:
– Cho tôi biết, mọi chuyện là thế nào?!
– Tao cũng đếch biết chuyện quái gì đang xảy ra ở đây nữa! Hỏi thằng chồng bệnh hoạn thần kinh của mày ấy! – Mai lại gào lên.
Long nằm trên giường, thở khó nhọc: ‘Mọi chuyện đúng là như những gì cô vừa nghe thấy đấy!’.
‘Mày bị điên à, thằng thần kinh!’ – Mai chẳng còn biết làm gì hơn ngoài gào thét chửi Long loạn xạ.
Hàng xóm thấy ồn ào đã kéo đến đứng chật trước cửa phòng trọ của Ngọc và Long, không ngừng xôn xao chỉ trỏ. Xóm Chạy Thận chưa bao giờ bị xáo động đến thế.
Đột nhiên bị vây quanh là những con người bệnh tật, ai nấy đều gầy trơ xương và toàn thân nổi đầy những cục u bầm tím, Mai hoảng loạn vùng ra cửa, lách người qua đám đông, bỏ chạy thục mạng.
Còn lại trong căn phòng u ám, Ngọc ngồi bệt dưới nền nhà, đờ đẫn. Long nằm nghiêng quay mặt vào tường để tránh ánh mắt soi mói của những người khác, lặng lẽ rơi nước mắt. Các cô bác trong xóm thay phiên nhau đỡ bà Hoa, vỗ về an ủi trong khi bà nức nở:
– Biết bây giờ nó thành ra loại đàn ông đốn mạt như thế, thà ngày xưa tôi đã không sinh ra nó!

Theo truyennganmoingay.com