Lặng lẽ đốt thuốc và nhả khói đầy điêu luyện, Hải thả trôi mình trong hoài niệm xưa cũ. Ngọc của anh 6 năm trước không ăn nói gai góc cứng cỏi như bây giờ.
Cuộc gọi đến của J&P – Ngọc nín thở mất mấy giây, hồi hộp bắt máy. Đầu dây bên kia là một người phụ nữ có giọng nói vô cùng ấm áp và truyền cảm:
– A lô! Bạn Chu Hồng Ngọc có phải không ạ?
– Dạ vâng! Em nghe!
– Mình là Thu Thủy – gọi đến cho bạn từ phòng Nhân sự, công ty J&P. Cảm ơn bạn đã tham gia vòng phỏng vấn vị trí trợ lý Tổng giám đốc của J&P, mình rất tiếc phải thông báo rằng vị trí này đã tìm được người phù hợp.
Tuy nhiên, hội đồng phỏng vấn rất ấn tượng với màn thể hiện bản thân của bạn, nên ngoài email thông báo kết quả phỏng vấn vòng vừa rồi, mình có đính kèm thông báo tuyển dụng các vị trí còn trống khác của công ty để bạn cân nhắc. Bạn vui lòng check mail để xem thông tin chi tiết nhé! Rất hy vọng có cơ hội được gặp lại bạn tại J&P …
Lí nhí nói lời cảm ơn và chào tạm biệt Thủy, Ngọc ngồi bệt xuống nền nhà mà khóc. Long hiện giờ mỗi tuần 3 buổi chạy thận ở bệnh viện, chi phí mỗi tháng cũng gần 7 triệu đồng, chưa kể đến đủ loại thuốc bổ sung như thuốc chống thiếu máu, thuốc hạ huyết áp, vitamin các loại…

Ảnh minh họa
Lúc anh còn chưa yếu như bây giờ, hai vợ chồng cùng cố gắng làm lụng kiếm tiền: Chồng thì bán trà đá nước nôi; vợ thì ngày đi làm văn phòng, đêm may quần áo thêm cho khách. Chi tiêu tằn tiện cũng đủ tiền cho anh chữa bệnh.
Nhưng 2 năm trở lại đây bệnh tình anh chuyển biến nặng, nằm một chỗ, Ngọc bỏ hẳn công việc văn phòng để có thời gian ở nhà chăm sóc cho chồng. Căn nhà cùng mảnh vườn nhỏ ở quê, bà Hoa cũng phải gạt nước mắt bán đi.
Ngọc đã kỳ vọng rất nhiều vào buổi phỏng vấn này, bởi mức lương thưởng mà vị trí Trợ lý Tổng giám đốc mang lại sẽ hỗ trợ rất nhiều cho quá trình Long điều trị bệnh.
Trước mặt bà Hoa và Long, chưa một giây phút nào Ngọc dám tỏ ra yếu đuối vì cô là niềm hy vọng của cả gia đình lúc này. “Dù thế nào mình cũng không thể cho phép bản thân gục ngã!” – tự nhủ mình như vậy, Ngọc gạt nước mắt đứng lên, chuẩn bị cơm nước mang vào viện cho mẹ và chồng…
***
Cầm hồ sơ ứng viên có tên Chu Hồng Ngọc trên tay, mắt Hải dán chặt vào phần ‘Thông tin liên hệ’: Số điện thoại của cô sẵn có, nhưng lại không khai nơi cư trú rõ ràng. Anh cũng đã biết trước kết quả phỏng vấn là Hồng Anh sẽ được lựa chọn, bởi Xakai thích mẫu phụ nữ đẹp và ‘ngoan‘.
Phần thể hiện của Ngọc ở ‘phút thứ 89’ thật sự rất đáng khen nhưng cô đã vô tình cho thấy bản thân mình quá sắc sảo và cứng đầu rồi!
Lặng lẽ đốt thuốc và nhả khói đầy điêu luyện, Hải thả trôi mình trong hoài niệm xưa cũ. Ngọc của anh 6 năm trước không ăn nói gai góc cứng cỏi như bây giờ. Vẫn biết con người ai rồi cũng sẽ phải thay đổi … nhưng cái cách cô đối diện anh như thể chưa từng quen biết khiến anh thấy không vui!
Chiếc điện thoại trên bàn Hải đổ chuông dồn dập. Là Mai!
Ba, bốn hôm nay cô ta liên tục gọi điện và nhắn tin quấy nhiễu anh. Hết khóc lóc, năn nỉ, lại còn dám cả gan đe dọa. Anh tắt máy không nghe, ném cái điện thoại trở lại bàn rồi tiếp tục rít thuốc và nhả khói.
Nhìn lại tập hồ sơ trên bàn, đắn đo mất vài giây, Hải với tay lấy cái điện thoại và bấm số gọi …
***
Tại quán cà phê đối diện văn phòng của Hải, Mai bực bội ném điện thoại lên bàn, khuấy tung tóe ly sinh tố bơ trút giận. Mấy ngày nay Hải không đáp trả bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nào của cô ả. Chẳng lẽ chỉ vì tấm ảnh đó mà gã đang tâm cắt đứt mối quan hệ này hay sao?
Hôm nay nhất định phải ‘dựng lều’ ở đây gặp cho bằng được gã! Không gặp không về!
Gọi thêm một bàn đồ ăn nhẹ, Mai ngồi rung đùi chờ cho đến giờ Hải nghỉ trưa. ‘Có thực mới vực được đạo’! Phải ăn vào mới có sức để lát còn ăn vạ, la làng…
30 phút trôi qua … 1 tiếng… Rồi 2 tiếng… Ngay khi Mai tưởng sắp ngủ gật đến nơi, thì giật mình khi trông thấy Hải cùng một người phụ nữ lạ bước vào quán. Hai người họ chọn ngồi ở bàn hướng đối diện nhưng trong góc khuất, xưa nay vốn ít người ngồi.
Khoảng cách giữa 2 bàn khá xa và 2 nhân vật chính nói chuyện quá nhỏ nhẹ, kín tiếng, Mai chẳng ‘hóng’ được điều gì. Dù vậy, cô ả vẫn bàng hoàng nhận ra người phụ nữ có mặt trong tấm ảnh cũ của Hải – nhưng là phiên bản tóc ngắn ngang vai và già hơn vài tuổi. Vì nó mà cô bị tát đến xây xẩm mặt mày…
Chính vì nó! Máu nóng dồn lên óc, Mai lăm lăm trong tay ly nước lọc tính lao tới bàn bên đó làm cho ra nhẽ, nhưng một ý nghĩ chợt vụt qua trong đầu cô ả… Chưa phải lúc! Không phải bây giờ!
Nhếch mép cười khinh bỉ, Mai lặng lẽ ngồi xuống, yên vị tại bàn…
***
Sau cuộc hẹn với Hải, Ngọc quay trở lại bệnh viện đón mẹ và chồng. Ca lọc máu chạy thận của Long kéo dài gần 4 tiếng, khiến anh gần như kiệt sức. Đẩy chiếc xe lăn đưa anh từ bệnh viện về nhà, Ngọc chỉ ước sao có thể chịu giúp anh một phần đau đớn.
Lời đề nghị ban nãy của Hải cứ lởn vởn bên tai, khiến lòng cô rối như tơ vò… Cũng chính vì đang mệt mỏi, hoang mang mà cả cô và bà Hoa đều không để ý thấy một người phụ nữ đeo kính đen và bịt khẩu trang kín mít đang lén bám theo 3 người về tận Xóm Chạy Thận…

Ảnh minh họa
Mai vừa bám theo gia đình Ngọc, vừa nghe ngóng như muốn nuốt lấy từng đoạn đối thoại của họ, cố gắng xác định mối quan hệ giữa 3 người. Khi đã nhìn rõ đích xác vị trí nhà trọ Ngọc đang ở, Mai quay ra ngồi uống trà đá ở quán nước ngay đầu ngõ để chờ thời cơ, tiện thăm dò về gia thế tình địch của mình.
Vừa cắn hướng dương, cô ả vừa lân la bắt chuyện với bà chủ quán:
– Bác ơi cho con hỏi! Hôm nay con lên thăm thằng bạn tên Long, bị bệnh nặng đang ở trong xóm này mà không biết đích xác địa chỉ nhà nó. Điện thoại con hết pin cũng chẳng gọi nó được, bác có quen ai trong xóm này tên Long không?
– Ý cô là cậu Long chạy thận à? Vợ chồng cậu ấy nổi tiếng thơm thảo khắp cái xóm này ai chẳng biết! Đặc biệt là cô Ngọc vợ cậu ấy nhé! Vừa đẹp, vừa hiền, lại vừa giỏi. Mỗi tội chồng bệnh nặng quá, suy thận giai đoạn 4 rồi giờ sống biết ngày nào hay ngày nấy thôi! Tội nghiệp…
***
Đỡ Long nằm ngay ngắn trên chiếc giường thân thuộc rồi ân cần dặn dò mẹ chồng nghỉ ngơi, xong xuôi Ngọc lại đạp xe qua cửa hàng quen để nhập thêm vải mới về may váy áo cho khách.
Thấy bóng dáng Ngọc đạp xe qua, Mai đứng ngay dậy trả tiền nước rồi ung dung hướng về phía nhà trọ của Ngọc. Đứng trước cái xóm trọ tồi tàn nhếch nhác, cô ả mỉm cười, thản nhiên đẩy cổng bước vào. Trong lòng tự hỏi: ‘Đây là chỗ cho người ở sao?’.
Ngó nghiêng một hồi, Mai nhận ra người phụ nữ trung niên đi cùng Ngọc và Long đang rót nước uống trong một căn phòng nhỏ. Một tay huơ huơ trước mặt cho bớt mùi ẩm mốc, cô nàng trơ mắt ốc nhìn mẹ con Long, hồi lâu thấy “sượng” mới quyết định lên tiếng:
– Chào bác! Cháu là bạn của Ngọc!

Theo truyennganmoingay.com