Phần 5: “BỞI VÌ ANH LÀ NGƯỜI DUY NHẤT TÔI CÒN CÓ THỂ YÊU THƯƠNG”
– Cô ơi, đến trạm Seoul rồi đấy!
Tiếng kêu của người tài xế làm tôi giật mình. Tôi hấp tấp bước xuống xe, không quên một cái gật đầu tạ lỗi.
Seoul đây sao? Sao mà lạ lẫm thế? Chỉ mới hai ngày thôi mà?
Tôi thẫn thờ bước chân trên con phố khi trời vừa tắt nắng, trong đầu miên man những câu hỏi ngốc nghếch. Tự hỏi rằng, tất cả những chuyện này có phải là sự trừng phạt của Thượng Đế dành cho mình không?
– Đau quá!
Tôi tự nói với mình, tự trách mình. Tại sao phải sang Mỹ chứ? Tại sao phải rời xa Seoul, rời xa cái gia đình mà mình hết mực yêu thương?
…Để rồi bây giờ, tôi và họ là người của hai thế giới. Hai thế giới không bao giờ có điểm chung…

Đôi mắt sưng đỏ của tôi lại ngân ngấn nước mắt khi tôi nhớ về hai ngày qua ở Daejeon. Tôi ngước mặt lên nhìn xung quanh, nhìn tất cả, bằng cặp mắt của một kẻ cô đơn.
– Bố ơi, mẹ ơi. Bây giờ con phải làm gì đây?
Tôi nói, tôi khóc, ngay trên con đường giữa Seoul. Chân tôi mỏi nhừ rồi, nó ngã quỵ ngay tại chỗ, và không tài nào đứng lên được nữa. Lòng tôi đau như ai cắt.
– JiYung…
Tôi kêu tên anh trong bất lực, trong đau đớn. Vẫn như thế, tên anh luôn được tôi kêu lên mỗi khi đau khổ. Phải chăng tôi quá nhớ anh?
Mắt tôi càng lúc càng mỏi, càng đau. Chắc do khóc quá nhiều? Tôi cảm nhận được, mặt mình đang kề sát con đường lạnh ngắt, mắt mình từ từ khép lại.
Nhường lại cho một màu đen không lối thoát…

– Tôi đang ở đâu?
Tôi cất tiếng hỏi khi nhìn khung cảnh xung quanh mình. Một khung cảnh trắng xóa, không có bất cứ thứ gì ngoài những bông hoa màu vàng mọc khắp nơi. Nơi này trông có vẻ thanh thản và bình yên lắm.
Kìa! Bóng dáng ai đó quen lắm, đang đứng nhìn tôi từ đằng xa. Ai đó, rất quen thuộc, lại thân thương nữa.
– Bố, mẹ?
Tôi lên tiếng hỏi, vẫn không có ai trả lời. Tôi nhìn họ, chỉ thấy họ đứng đó, mỉm cười rồi quay lưng bước đi.
– Bố!! Mẹ ơi!
Tôi cất tiếng gọi, họ vẫn thản nhiên bước đi, bước đi như chưa bao giờ nghe tôi gọi, như chưa bao giờ thấy tôi, chưa bao giờ quen tôi…

Tôi mở bừng đôi mắt, hơi thở trở nên gấp gáp, gương mặt đầy mô hôi. Tôi nhắm chặt đôi mắt lại để giữ bình tĩnh, cố giữ cho lồng ngực thở đều. Tất cả chỉ là một giấc mơ..
– Tỉnh rồi à?
Tiếng nói vang lên trong im lặng bất chợt làm tôi giật mình, theo phản xạ, tôi quay mặt về hướng đó.
Tôi tin vào mắt mình được không? Người vừa hỏi tôi, đang ngồi đó, nhìn tôi. Là anh…
– JiYung? – Tôi nghiêng cái đầu hỏi.
– Còn nhớ tên tôi sao?
Anh bật cười, nụ cười như đang khinh miệt trong khi đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Cái nhìn như viện đạn xoáy vào lòng tôi, nó khiến cảm giác sợ hãi trổi lên trong lòng. Tôi nuốt nước bọt cố giữ bình tĩnh để thì thào vài chữ:
– Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?
– À.
– Anh ngước mặt lên.
– Đi ngang qua đường thấy cô ngất nên tốt bụng chở cô về.
– Tôi ngất ngoài đường?
Nhìn anh, anh gật đầu. Tôi gãi đầu, cố nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra với mình.
– Bây giờ cô tỉnh rồi, có thể về nhà rồi. Tôi có chuẩn bị sẵn xe cho…
Không đợi anh nói hết, tôi chen ngang:
– Không cần đâu! Tôi có thể tự về.
– Vậy thì mời!
Anh nghing mặt lên nhìn tôi, ánh mắt giống như đang thách thức. Và cái nhìn đó làm tôi khó chịu. Loay hoay đứng dậy, tôi chỉnh quần áo lại đoàng hoàng, kéo gối mền ngay ngắn rồi quay về phía anh. Gật đầu cảm ơn rồi bước ra khỏi phòng.
– Này!
Tôi bị kéo lại khi chuẩn bị bước ra khỏi cánh cửa phòng. Một cách miễn cưỡng, tôi quay mặt lại nhìn anh.
– Có chuyện gì xảy ra với cô à? Có cần tôi gọi cho JanDi không?
– Tại sao anh hỏi vậy?
– Thái độ của cô! – Anh đáp gọn lõn.
Tôi đứng nhìn anh, cố gắng tìm trong đầu một câu trả lời, vừa nhanh vừa làm cho tôi không khóc. Suy nghĩ một hồi, tôi bật cười trong khi đôi mắt cứ chớp liên tục để nước mắt không rơi.
– Bố mẹ tôi mất rồi.
Cuối cùng tôi cũng thều thào được, lòng tôi đau nhói. Cổ họng tôi đắng quá, giống như vừa uống thuốc vậy.
– Xin lỗi!
Anh lên tiếng làm tôi nhìn. Không hiểu sao, khi nhìn anh, nước mắt tôi lại rơi nhiều hơn. Tôi cần anh thương hại? Không!
Tôi quả quyết không bao giờ. Nhưng khi hình ảnh anh ngồi trên ghế, nhìn tôi bằng cặp mắt yêu thương; nó khiến tôi đau quá.
– JiYung, tôi đau quá!
Tôi nói trong nước mắt. Đôi chân đau không tự chủ, cuối cùng cũng chạy đến ôm chầm lấy anh…
– Làm ơn, cho tôi cảm giác được người thân yêu thương.
– Tôi nói như van xin, hai tay vòng qua cổ, ôm chặt lấy anh.
– Tại sao?
– Bởi vì anh là người duy nhất tôi còn có thể yêu thương…

Cảm giác muốn ôm chặt anh mãi cứ ươm nóng trái tim đang đau khổ của tôi. Tôi cố gắng ôm anh thật chặt, không muốn buông ra… Rồi từ từ, tôi cũng cảm nhận được hơi ấm từ cánh tay anh khi ôm lấy tôi…
…Anh khẽ luồn tay nhấc bổng cả người tôi đặt vào lòng anh, dịu dàng ôm lấy tôi thật nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn hôn lên mái tóc của tôi khiến tôi mỉm cười.
Tôi ước rằng, cái ôm ấm áp này, cái hôn nhẹ này. Sẽ trở thành sự thật, sẽ là cánh hoa bất tử, không bao giờ biến mất theo thời gian…

Theo truyennganmoingay.com