Phần 4: THỨ 6 NGÀY 13.
Tôi đứng thất thần một hồi lâu, đôi mắt chớp liên tục để giữ bình tĩnh. Nắm chặt tay lại, tôi như cứng cả người khi nhìn thấy anh, khi kêu tên anh…
– Không ngờ lại gặp cô ở nơi này, vẫn như xưa.
– Anh lên tiếng, miệng cười, tất cả điệu bộ diễn ra như một người xa lạ.
– Vâng.
Tôi chỉ cười, đáp gọn lõn như vậy rồi quay bước vào trong. Tôi không biết mình phải làm gì để diễn tả đúng cụm từ “NGƯỜI XA LẠ”
– Ông chủ, một cháo bí đỏ.
– Có ngay!!
– Đây, của anh. Chúc anh ngon miệng.
Tôi đặt phần cháo của anh lên bàn, miệng lên tiếng nhưng không dám nhìn thẳng vào anh.
– Cảm ơn!
Anh để tiền lên bàn rồi lấy phần cháo quay bước đi.
Nhìn anh bước vào chiếc xe rồi lao đi, lòng tôi như nghẹn lại. Tôi đau khổ? Vì hành động của anh?
– Đồ ngốc! Chính mày kêu JiYung làm thế cơ mà, tại sao phải khóc chứ?
– Tôi tự nói với bản thân mình, tự lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên mắt mình. – Mọi chuyện rồi sẽ không sao, rồi sẽ qua. Nhanh thôi…

Hai cánh tay tôi mỏi nhừ, hai chân như muốn rã ra khi ưỡn người ngay sau khi kết thúc công việc. Cái đầu như muốn ngã gục khi lắc lắc, đôi mắt thì như nhắm lại để rơi vào giấc ngủ. Ngày hôm nay quả thật đánh bại tôi!
– GaEul, mau về đi! Trời tối rồi đó, có chuyện gì thì ông chủ tiệm cháo này không đền bù nỗi đâu!
Ông chủ lên tiếng trêu chọc, tôi thì bật cười lớn.
– Rồi rồi, về ngay. Nếu không thì ông chủ lo mất người giúp việc ấy mà!
Tôi nói dứt câu rồi chạy đi, để lại sau lưng tiếng quát của ông chủ, làm tôi cười khì.
Băng qua con phố, tôi bước chân thật chậm để tận hưởng cái cảm giác lạnh buốt của mùa đông. Tuyết cũng rơi thật nhẹ tô điểm những ánh đèn trên đường trở nên lung linh hơn.
< Reng…Chu GaEul…Điện thoại reng kìa! Reng…>
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tôi giật mình, nó phá hỏng cảm giác bình yên đang ươm nóng tâm hồn tôi.
– GaEul nghe đây!
– ….
– Hình như bác lầm người rồi ạ!
– …
Cất điện thoại vào túi, tay tôi run lên từng hồi. Tôi tin vào tai mình được không? Không!! Chuyện này chắc chắn là nhầm lẫn, chắc là nhầm lẫn gì đó. Chuyện này không thể nào là thật được.
Tôi chạy như bay qua con đường để đón chuyến xe cuối cùng về Daejeon…

…Tôi ước sao tiếng động cơ của chiếc xe có thể lấn át dòng suy nghĩ của tôi bây giờ, có thể kéo tôi ra khỏi những giấc mơ đáng sợ. Nhưng không được, tôi không thể ngừng suy nghĩ được, đầu óc bây giờ cứ xoay vòng vòng quanh những câu nói lúc nãy của người lạ kia.
– GaEul! Mộ của bố mẹ cháu đang được di chuyển sang phần đất của những người trưởng làng trong thôn. Cháu mau về Daejeon để làm lễ đi!
-…
– Không thể nào lầm được, cháu tên là Chu GaEul mà! Thôi, không nói nữa, cháu thu xếp nhanh nhé, sáng mai bắt đầu làm lễ đó.
Nước mắt lại rơi nữa rồi, những giọt nước mắt cứ lăn trên má, chảy dài xuống cằm rồi rơi xuống đôi bàn tay đang run lên vì sợ…

Con đường đất về làng dường như dài hơn, sâu hơn. Đôi chân nhức nhói của tôi cứ dậm mạnh trên dãy đất nâu hiền hòa mà tiến về ngôi làng.
Khung cảnh xung quanh vẫn như thế, hiền lành và yêu thương. Nhưng tôi thì không thể giống như trước được. Chân cứ chạy như không biết đích đến, mồ hôi lấm tấm trên mặt, nước mắt cứ chầu chực rơi mỗi khi lòng lại quặn đau.
– Cô Goong!
Tôi kêu lớn tên người cô hàng xóm thuở nhỏ khi tôi còn sống ở đây. Thấy tôi, cô Goong trở nên mừng rỡ.
– GaEul, cháu về rồi đấy à? Nhanh lên, không thì trễ mất!
– Cô, chuyện này là sao? Bố mẹ cháu đâu?
Cô Goong nhìn tôi, vẻ mặt tỏ ra buồn rầu và đau khổ, đôi mắt cứ chớp như khó nói điều gì. Cô thở dài, tay vuốt mấy cọng tóc trước mắt tôi.
– GaEul, bố mẹ cháu…
– Thế nào cô? – Tôi hấp tấp.
– Bố mẹ cháu… đã qua đời …sau khi cháu đi du học ở Mỹ.
Từng lời nói của cô Goong cứ như tiếng chuông, cứ vang đi vang lại trong đầu tôi. Bố mẹ…qua đời…ngay sau khi tôi đi du học…?
– Không! – Tôi thét lên, nước mắt đã tuôn rơi từ lúc nào không biết.
– Không phải đâu! Cô đang nói dối cháu đúng không?
Tôi nói trong nước mắt, cố tìm cho mình một tia hy vọng nhỏ nhoi. Tay thì nắm chặt lấy bờ vai của cô Goong, dùng hết sức mình để lay người cô.
– GaEul à, cháu bình tĩnh lại đi! Tất cả đều là sự thật.
– KHÔNG!!!!
Tôi thét lên trong tuyệt vọng… Bởi vì, niềm hy vọng cuối cùng… Đã vụt tắt… Trong không gian của sự đau đớn…
***
– Nhìn con bé Chu GaEul đó kìa!
– Ừ, bố mẹ nó mất, hình như ngay sau khi nó đi du học đấy!
– …
– Đáng cười thật, bố mẹ mất mà cũng không biết, để bây giờ ngồi đó khóc bên cạnh hai ngôi mộ. Con ngoan đấy nhỉ?
– …
– Không đâu, hình như chị Goong không muốn cho nó hay đấy!
– Dù sao cũng đáng để khing thường. Tốt nghiệp được cái bằng ở Mỹ làm gì, để bây giờ muốn gặp bố mẹ lần cuối cũng không được.
– …
Khing thường tôi? Cười tôi?
Tôi bật những tiếng cười chua chát khi những lời xì xào kia cứ vang lên bên tai tôi, đôi mắt sưng lên vì khóc quá nhìn đang nhìn chằm vào hai ngôi mộ đang nằm đó, ngôi nhà cuối cùng của bố mẹ tôi.
– Bố ơi, con đã từng hứa với bố, sẽ học thật tốt để lấy được tấm bằng ở Mỹ. Bố nhớ không?
– Tôi thều thào, đôi mắt không thể khóc được nữa. Đơn giản vì nó đã khóc quá nhiều rồi.
– Bây giờ, con đã hoàn thành lời hứa của mình rồi. Bố có vui không?
Tôi lại bật cười, đôi mắt vô hồn nhìn vào những khoảng không vô hình trước mặt.
– Mẹ ơi! GaEul đã thành người lớn rồi này, mẹ có thấy không?…
Những cơn gió thật nhẹ, mát rượi mang cả mùi hương hoa dại ngọt ngào thổi vào mặt tôi, làm những lọn tóc bay bay một cách không tự chủ. Những cơn gió đi ngang, vô tình cuốn đi những kí ức tuổi thơ, những mơ ước ngu ngốc, và cả những niềm yêu thương vô tận của tôi. Nó làm tôi rát như xát muối…
Tôi ngồi đó, mái tóc rối bù vì gió, bật cười một cách điên dại.
Bởi vì một lý do…
Rất đơn thuần…
Tôi mất tất cả… Tất cả những gì… Được gọi là “GIA ĐÌNH”…

Theo truyennganmoingay.com