Yêu nhau… Có được gọi là bình yên?
Bên nhau… Có được gọi là hạnh phúc?
Xa nhau… Có được gọi là kết thúc?
Không biết…
Nhưng đó là thứ mà định mệnh gọi là Tình Yêu
Nhân vật đây!!!
So JiYung:
là bảo quốc thứ 4 của Hàn Quốc, là một playboy chính hiệu với gương mặt babyface và một tài sản kếch xù. Là người chồng hoàn hảo của bao cô gái. Là một mẩu của F4
Chu GaEul:
một cô gái bình thường trở về Hàn Quốc. Với vẻ bề ngoài xinh đẹp, cộng thêm tính tình dễ chịu, hiền lành của cô luôn làm xao xuyến các chàng trai. Cô là bạn thân của JanDi.
Geum JanDi:
Là bạn thân nhất của GaEul. Cô là một bác sĩ tài giỏi với nụ cười khả ái và tính cách dễ hoà đồng. Và là vợ của JunPyo
Goo JunPyo:
Người thừa kế tập đoàn Shinwa nổi tiếng. Hơi khó chịu một chút nhưng thật ra là người tốt và dễ gây cười. Là chồng của JanDi.
Yoon JiHoo:
Là một người tự kỷ, sống trong hoà bình và yên lặng. Không có gì đáng để nói, nhưng là chiếc chìa khoá của câu chuyện.
Chap 1: Ngày trở về
“So Yi Jung”
Quay mặt lại đây, nơi em đang đứng và hãy trả lời em.
Làm thế nào để em tin anh? Để con tim em không còn đau đớn nữa?
Ngày trước anh nói yêu em, hôm nay thì tươi cười cùng cô gái khác.
Em đã từng mong rằng đây là một sự hiểu lầm.
Nhưng rồi tất cả đều là sự thật…
Hy vọng của em nơi anh…
Tất cả chợt đổ vỡ trong lòng em, và chính anh đã làm như vậy…
Yêu anh, yêu anh nhiều hơn cả bản thân mình, nhưng hôm nay em nhất định phải quên anh, phải xa anh.
Bởi vì em mong mình được tự do và mong anh tìm thấy hạnh phúc…
Chu GaEul”
Tôi viết vài dòng chữ vào tờ giấy trắng, xếp nó đặt vào phong bì, dán tem rồi nhét nó vào thùng thư.
Tôi ngước nhìn bầu trời khi vừa hừng sáng, thở dài rồi bước lên chiếc taxi. Hôm nay tôi rời khỏi Seoul…

3 năm sau…
– GaEul à, cậu đang ở đâu?
– Tiếng JanDi vang lên trong điện thoại ngay khi tôi vừa bắt máy.
– Vừa mới xuống máy bay, khoảng nửa giờ đồng hồ nữa là tớ sẽ đến nhà cậu.
– Nhanh lên nha, đừng bắt tớ phải chờ đợi.
– Biết mà!
Tôi tắt máy rồi kéo chiếc vali đến quầy làm thủ tục.
Thấm thoát đã 3 năm rồi, 3 năm từ cái ngày mà tôi rời khỏi Seoul. Tôi chợt mỉm cười khi biết rằng bây giờ mình đã 23 tuổi, đã tốt nghiệp trường Đại học Nghệ Thuật Thiết Kế tại Mỹ và đã có thể bước chân ra đời.
Thời tiết ở Seoul vẫn không đổi, vẫn lạnh cứng cả người vào tháng 12. Tôi kéo chiếc vali ra khỏi sân bay, đứng đợi chiếc taxi đến đón mình.

– Chu GaEul, cậu đang ở đâu? Hơn một tiếng đồng hồ rồi đấy!
Tiếng JanDi thét lớn trong điện thoại làm tôi giật mình.
– Xin lỗi cậu.
– Tôi năn nỉ.
– Hình như mình lạc đường rồi thì phải.
– Ôi trời! Cậu đang ở đâu?
Tôi ngó nghiêng để tìm một cái gì đó để miêu tả cho JanDi biết.
– Để xem đã…Ừm…Khu trung tâm mua sắm Shinhwa.
– Cậu điên à? Sao bị lạc ở đó?
– Biết sao giờ, tớ lạnh quá, đến đón tớ đi.
– Rồi rồi.
Tôi tắt máy, lại tiếp tục chờ đợi.
Thời tiết ở Seoul tháng này còn lạnh hơn ở Mỹ, tôi ngồi xuống một chiếc ghế đá, tay chà chà vào nhau cho đỡ lạnh. Tôi cũng tự nhận rằng mình rất ngu ngốc, quê hương của mình tự dưng lại quên bặt cả đường về nhà, lại còn bị lạc giữa trung tâm thành phố nữa chứ. Tôi bật cười khì khi nghĩ rằng một đứa trẻ sẽ cười tôi khi bị lạc thế này.
10 phút…
30 phút…
1 tiếng sau…
Hai tay tôi cứng cả rồi, hơi thở thì toàn là khói, tôi cũng nghĩ rằng mặt mình bây giờ còn đỏ hơn cả bị sốt. Tay tôi cứ sờ vào chiếc điện thoại trong túi, muốn gọi cho JanDi nhưng lại sợ cô ấy giận, bởi vì kẻ lạc đường là mình.
Tôi có cảm giác sống lưng mình đang run lên vì lạnh, cái áo khoác trắng này không đủ ấm vào thời tiết này. Đã vậy gió còn thổi mạnh làm tóc tôi cứ bung lên mãi. Tôi thầm ước bây giờ ai đó sẽ sưởi ấm cho mình.
Cô à, cô ngồi đây hơn một tiếng đồng hồ rồi, cô không thấy lạnh à?
Tôi bật người giật mình khi nghe tiếng một người đàn ông vang lên sau lưng mình.
– Mặc kệ tôi, ông đi đi, tôi phải đợi bạn.
– Geum JanDi phải không? – Hắn lại tiếp tục lên tiếng làm tôi bực cả mình.
– Thì sao nào, đi đi. – Tôi quát.
Geum JanDi? Cái tên này sao quen thế?
– Sao ông biết tên… – Tôi quay phắt lại nhìn gã kia mà ngạc nhiên.
…Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là một nụ cười đầy ma lực.
– Cô Chu GaEul, bạn cô đang đợi cô ở nhà.
Hắn dứt câu, tôi chộp lấy cái vali dưới chân mình mà chạy đi. Tôi cảm giác tim mình lại đau đớn. Hắn…hắn chính là anh, người mà tôi luôn phải tránh mặt, phải quên…
– Em chạy đi đâu thế?
Anh chụp lấy tay tôi khi tôi chạy đi được vài bước. Tôi quay lại nhìn anh, vẫn gương mặt ngày nào làm tôi khổ sở, tôi giật mạnh tay mình ra khỏi anh.- Em làm cái gì vậy?
– Chạy.
Anh bật cười, nụ cười ngày nào lại lặp lại trong tâm trí tôi.
– Chạy để làm gì?
– Để trốn khỏi nụ cười và tầm tay của anh. – Tôi thét lên, đôi mắt đã thấy cay cay, vết thương của trái tim lại bị xé toạt ra ngay khi nó vừa mới lành.
Anh không nói gì, chỉ đứng nhìn tôi trân trân, cái nhìn rất khó hiểu.
– Anh nhìn tôi làm gì? Nhìn những cô người mẫu còn hay hơn đó.
Dứt câu, tôi quay người bước đi, nước mắt đã tràn ra trên mi.
– Chu GaEul, em đứng lại đó.
Anh lên tiếng làm tôi khựng người lại.
– Để làm gì? – Tôi lạnh lùng hỏi lại.
– Em biết em ra đi bao nhiêu rồi không? Đã 3 năm 1 tháng 14 ngày rồi đó. Em có biết em ra đi không nói một lời làm anh đau khổ đến cỡ nào không?
– Anh nói như vậy là để quên bức thư của tôi rồi đó. – Tôi nghẹn ngào nói, trong khi nước mắt cứ rơi.
– Bức thư? Em nói bức thư này à?
Tôi đưa hai tay lên chùi nước mắt rồi quay lại nhìn anh với bức thư. Nó vẫn y hệt như xưa, vẫn dán rất cẩn thận như cái ngày tôi bỏ nó vào thùng thư.


– Đúng.
– Em ra đi suốt 3 năm chỉ để lại một lá thư chỉ vỏn vẹn 125 chữ, em nói đó là lời từ biệt của em đó sao?
Tôi bất chợt giật mình, không hiểu vì sao anh lại chú ý đến như vậy, anh đếm từng chữ tôi viết trên thư.
– Em đâu có hiểu cảm giác bị người đàn bà mình yêu thương bỏ rơi. Em có hiểu hay không?
– Vậy những người đàn bà của anh đâu? Chẳng phài ai anh cũng yêu, cũng lên giường với họ sao? – Tôi hỏi lại bằng giọng chua chát.
Rồi anh bật ra những tiếng cười, lần đầu tiên tôi thấy anh cười trong đau khổ.
– Em nghĩ đó là tình yêu của anh sao?
– Đúng!
Nước mắt tôi chảy dài trên má, tôi cảm thấy đây là lần đầu tiên mình nghẹn ngào sau những ngày mình rời khỏi Seoul.
– Anh biết không? Tôi yêu anh hơn cả bản thân mình.
– Anh biết.
– Nhưng TẤT CẢ ĐÃ LÀ QUÁ KHỨ rồi! Ngày xưa tôi yêu anh, đau khổ vì anh. – Tôi thét lên. – Đè nén trái tim mình bắt buộc phải quên anh. Bây giờ khi không nữa, bây giờ tôi là Chu GaEul, một cô gái đủ sức bước vào cuộc đời mà không có anh. Cuộc sống của Chu GaEul này không cần So JiYung.
– Nhưng anh thì không thể!
Anh lên tiếng làm tôi ngạc nhiên, tôi cố quay gương mặt mình về anh. Anh đứng đó, gương mặt trở nên đau khổ từ lúc nào.
– Không thể? Anh đang đùa với tôi sao? – Tôi cố chấp đáp lại.
– Anh không đùa, anh đang rất thật lòng. – Anh bình tĩnh đáp lại tôi. – So JiYung này đã từng nói với em rằng, anh yêu em hơn tất cả mà anh có. Nếu như em không cần anh mà vẫn có thể sống, thì anh càng không thể sống thiếu em. Từ ngày anh nói sẽ bên em mãi, yêu em đến hết cuộc đời, thì từ ngày đó cuộc sống của anh đã bước qua một trang mới. Em biết không? Cô gái mang tên Chu GaEul từ đó đã là chân lý sống của anh.
Tôi có cảm giác cái gì đó rất đắng nơi cổ họng, nước mắt thì cứ tuôn trào nơi mí mắt ướt cả khuôn mặt. Tôi đứng đó, bặm chặt môi lại để không vang tiếng khóc. Phải chăng trái tim tôi lại một lần nữa rung động vì anh?
Tôi quay lưng chạy đi trong nước mắt, trong khi những hạt tuyết đầu tiên lất phất rơi.
– Chu GaEul! Em đứng lại cho anh.
Một lần nữa tôi lại đứng khựng lại khi anh lên tiếng.
– Để tôi đi! – Tôi quát lên.
– Nếu em trả lời hết 5 câu hỏi của anh, anh sẽ để em đi. – Anh bước đến nắm lấy bàn tay của tôi. Có phải là tôi sống trong lạnh giá nhiều lắm rồi không? Bàn tay anh vẫn to lớn và ấm áp như ngày nào.
– Lần đầu tiên anh gặp em ở đâu? – Anh bắt đầu cất tiếng hỏi.
– Tiệm cháo.
– Lần thứ hai?
– Tiệm cháo.
– Lần đầu tiên anh chụp ảnh dùm em?
– Khi đi chơi cùng JanDi và F4.
– Lần đầu tiên anh tỏ tình với em ở đâu?
– Quán bar.
– Lần đầu tiên em bỏ chạy vì anh?
– Ngày Valentine.
Nước mắt tôi cứ rơi khi tôi trả lời những câu hỏi của anh, trái tim mình như nghẹn lại mỗi khi anh nắm chặt đôi tay đang run lên vì lạnh của tôi.
– Hết 5 câu rồi, tôi phải đi. – Tôi giật phắt tay mình ra đôi tay ấm áp kia.
Tôi kéo chiếc vali bước đi khỏi anh. Trái tim mình lại đau sau 3 năm trốn tránh anh rồi.

– Em nói là em đã quên anh, thế tại sao những câu hỏi kia em lại nhớ mà trả lời chính xác như vậy?
Anh thét lên sau lưng tôi.
– Làm sao tôi quên được. – Tôi thì thào trả lời, quay mặt lại nhìn anh.
– Em nói gì? – Anh hỏi lại sau khi nghe tôi đáp.
– Tôi nói LÀM SAO TÔI QUÊN ĐƯỢC NHỮNG HỒI ỨC ĐÓ. Đó là những gì tôi cảm thấy hạnh phúc nhất trong đời.
Dứt lời, tôi quay lưng chạy đi. Anh im lặng, không kêu tôi nữa, cứ mặc tôi chạy. Tôi nghe trái tim mình đang rỉ máu, vì yêu anh…

Theo truyennganmoingay.com