– Chị… em thích chị.
– Cái gì?
Chi Mai cùng Kim Anh đang ngồi nói chuyện sân trường thì một chàng trai tướng mạo anh tuấn, nước da hơi ngăm vẻ rất đàn ông, cậu cười hai tay duỗi thẳng theo đường chỉ quần cúi gập người xuống.
Kim Anh cùng Chi Mai lúc sau mới hết bần thần, Kim Anh vuốt lại tóc. ” không ngờ lại bị tỏ tình lộ liễu thế này “. Cô tằng hắng giọng, nói :
– Em là ai, sao lại thích chị?
Chàng trai nghe giọng nói ngước lên, không có vẻ gì ngại ngùng giọng nói dứt khoát, điệu bộ cương quyết :
– Không phải chị mà là chị kia.
“Ặc…” Kim Anh như bị nước bọt tắc ở cổ, cô quê muốn độn thổ mặt đỏ phừng phừng. ” Tự nhiên chuốc nhục vào than thế này. ” Kim Anh cố tỏ vẻ tự nhiên chối bay:
– À à… ý chị hỏi là sao em lại thích bạn chị. Hơ hơ.
Chàng trai nọ cười cười không đáp lại chờ đợi câu trả lời của người mình vừa tỏ tình:
Mãi lâu sau vẫn thấy Chi Mai ngồi ngẩn ngơ, chàng trai nọ hết nhìn Kim Anh lại nhìn Chi Mai.
Huých huých tay thức tỉnh Chi Mai đang ngồi om bất động tay vẫn cầm chiếc ống hút, miệng há ra mắt trố lên nhìn chàng trai.
Hết khua tay, lay người, đủ trò Chi Mai vẫn không thức tỉnh.
Chàng trai mới nhẹ nhàng nâng cằm Chi Mai lên rồi nhỏ nhẹ :
– Chị à, để lâu mỏi miệng lắm.
Chi Mai ngậm luôn miệng, chỉnh lại tư thế chân vắt lên ưỡn ngực nhưng điệu bộ lại lung túng :
– Em…m thích…ích… chị á?
Chàng trai không ngờ gật đầu cái rụp :
“Ồ, nhỏ em trai này có chí khí.”
Kim Anh đã hết ngại ngùng bắt đầu dò xét nhỏ em trai rồi dò xét thái độ Chi Mai, cười tủm tỉm :
– Em muốn Chi Mai làm người yêu em?
Lại gật đầu.
Chi Mai người rung lên bần bật. Từ bé đến giờ mới có người tỏ tình còn hầu như toàn người khác tỏ tình cô cảm giác của Chi Mai lúc này thật… thật fiêu =)~.
Chàng trai nọ lại lên tiếng quả quyết lần nữa :
– Em kém chị một tuổi nên hơi bất lợi một tí nhưng em thích chị. Chị đồng ý làm người yêu em không.
– Iêu… Iêu luôn..- Chi Mai cũng trả lời luôn mà không suy nghĩ.
Nguyên Khang như biết trước câu trả lời nụ cười dễ thương khác hẳn với vẻ lịch sự lúc tỏ ttình :
– Vậy nhé. Em về lớp, ra về em đợi chị ở cổng trường.
– Ờ.
Nguyên Khang đi khuất Chi Mai mới cười phá lên giữa sân trường mãi không thôi. Kim Anh lúc đầu cảm thấy buồn cười cũng cười theo nhưng cứ thấy Chi Mai cười suốt lại thấy làm lạ, đập vai bạn hỏi :
– Này, lên cơn à.
– Kim Anh, mày biết lúc nãy là ai không.- Chi Mai dương dương tự đắc ưỡn ngực mặt hồng lên trong nắng.
– Ai biết được.
– Biết ngay là mày không biết mà. Ha…Ha..
– No.4 Nguyên Khang đấy… hehee… Cuộc đời mình từ đây đã bước sang trang sử mới, phải ghi nhớ ngày hôm nay mới được. ” Hôm nay là một ngày đẹp trời, mình đang ngồi ở ghế đá sân trường thì No.4 Nguyên Khang chạy đến tỏ tình. Mình ngại ngùng rồi gật đầu.” Haha… Ghi thế này là đủ sức hấp dẫn rồi, mình cũng có sức quyến rũ cao đấy chứ. Hôhô….
– Xì, No.4 đã là gì chứ… mình còn là vợ No.1 ặc… ặc…- Kim Anh đag nói bỗng nhớ ra có con chim lợn chúa ngồi cạnh lại còn nhìn mình như nhìn người Sao Hoả Kim Anh sặc luôn.
– Cái gì đấy, Kim Anh mày vừa nói gì?
– Ờ… thì… là… không có gì. Hề hề.
– Mày vừa nói… mày là vợ No.1 à? – Chi Mai nhìn Kim Anh vẻ nghi ngờ.
” Chết, quả này xong rồi.”
– Điên à, làm gì có.
Chi Mai tự nhiên gật gù cười, có lẽ do ảnh hưởng của cuộc tỏ tình vừa rồi.
– Cũng phải. Mày nói mày là vợ No.1 tao cũng không tin. Hề hề … Thôi lên lớp đi.
” Cảm ơn nhỏ em cứu chị. May quá…”
– ừ đi.
…………………………………
– Mai chúng ta sẽ đi lep núi. Các em tập trung ở trường lúc 5h30 phút sang để điểm danh cùng lớp KTII rồi sẽ xuất phát.
– Year… được đi leo núi rồi.
Cả lớp hú lên vui mừng vì được đi chơi, bàn dưới với bàn trên, bàn trên quay xuống bàn dưới, trái quay sang phải, phải quay sang trái mọi người xì xầm bàn tán chia nhóm riêng rồi bắt đầu chia nhau mua những gì, chuẩn bị những gì.
Chi Mai khác với thường ngày cô ngồi cười tủm tỉm không nói năng câu gì.
– Kìa, mai được gặp anh gì Lập gì ấy của mày kìa. Không rú lên nữa à, sao cứ ngồi một chỗ tủm tỉm cười thế.
Chi Mai phẩy tay, mặt vẫn cười cười :
– Không cần nữa. Tao là hoa đã có chủ rồi không nên tơ tưởng người khác.
– Ặc… sốck nặng.
Kim Anh không them để ý nhỏ bạn than quay qua chỗ Tú Anh.
– Mai chị có đi cùng bọn em không?
– Đi đâu?
– Đi leo núi chứ đâu. Chị bị sao thế.
– Ơ học cùng lớp không đi với nhau thì đi với ai. Tú Anh chị không ngờ đầu óc em có vấn đề thế đấy.
– Em có đi với lớp đâu, em đi xe riêng lên đấy cơ mà. Ngồi xe khách không quan khó chịu lắm.
– Ừ thôi chị đi với lớp không đi chung với bọn mày được. Đi cùng đến chắc lũ con gái trong trường cho chị tan xác mất.
– Xuỳ, sợ gì em bảo kê cho.
– Thôi.
– Quyết định rồi chứ gì.
– Ừ.
– Thật không?
– Thật. Lải nhải nhiều.
Tú Anh vừa quay đi vừa lẩm bẩm :
– Đi với mĩ nam không muốn lại thích kiêu à. Xuỳ. Bà già không chồng.
– Hắt xì. – Kim Anh bịt mồm hắt xì một cái, liền quay sang nguýt Tú Anh :
– Tú Anh, mày vừa nói xấu chị đúng không
– Bà chị xinh đẹp, đâu có nét gì xấu mà em nói phải không nào. Hềhề.
– Cứ đợi đấy. Hắt xì…
Tú Anh lượn ra chỗ đám con trai chơi, Kim Anh quay xang phía Chi Mai thấy cô cứ ngồi chúm chím tủm tỉm cười một mình mãi ko thôi, cô huých tay khều Chi Mai:
– Ê… điên à.
Chi Mai phẩt tay , nói:
– Điên gì tao đang suy nghĩ không biết Nguyen thích tao điểm nào trong số các ưu điểm của tao nhờ.
Chi Mai chống tay lên cằm ra vẻ suy tư, Kim Anh gãi gãi cằm nhìn bạn dò xét:
– Tao cũng không hiểu. Mày vừa nói nhiều thù dai mê trai lại còn vô duyên nữa chứ vậy mà cũng có người dòm ngó lại còn là n04 mới lạ chứ. Hình như nó bị đau mắt hay sao ấy mày ạ.
Nghe bạn chê mình đủ điều, Chi Mai quay phắt xang lườm Kim Anh, càu nhàu:
– Tao chưa thấy con nào hạ nhục bạn mình như mày. Kính nể người chị em.
– Hì..Hì… Đùa thôi mà làm gì căng thẳng vậy(chớp chớp mắt). Bạn Chi Mai ko xinh ko đẹp nhưng mà có duyên đúng ko (giọng thớ lợ).
Chi Mai cười tít mắt:
– Ít ra cũng phải nói thế chứ…kaka.
Hai nàng mải buôn dưa gang bán dưa hấu nên không biết có người đứng sau nãy giờ.
– Ừ…hừm..- Trâm Nhi tằng hắng.
Hai cô giật mình nghoảng mặt lại phía sau, nhận ra người quen Kim Anh nói :
– Ôi hôm nay cơn gió độc nào đưa Trâm tiểu thư hạ giá quang lâm xang lớp mình vậy bạn.
Trâm Nhi ngồi xuống đối diện hai người mỉm cười e thẹn (theo phong cách “quý sờ tộc”):
– Tiểu nữ đến đây có việc muốn thỉng giáo hai vị.
– Cứ nói.
– Thưa hai… Thôi mệt quá nói bình thường đi luyến ngọng cả lưỡi. Lớp chị được xắp cùng lớp nào vậy?
– Lớp (x)
– Ơ hình như lớp đáy là lớp cư ngju của Hàn “mỹ nhân” à.
Chi Mai vừa nghe thấy trai là tơm tớp xen vào:
– Em cũng biết Lập Hàn à. Đẹp trai nhờ nhờ.
Trâm Nhi gật đầu đồng tình, Kim Anh không nén nổi tò mò, hỏi :
– Đẹp zoai lắm à?
– Trả vậy thì sao. Nổi tiếng nhờ nhan sắc mà.
Trâm Nhi thêm vào:
– Công nhận đẹp trai thật mà mỗi tội hơi ngố.
Chi Mai tặc lưỡi nói vói vẻ tiếc rẻ :
– Phí nhờ.
Kim Anh nghe hai người này khen nhan sắc tên Lập Hàn gì đó ko thoát khỏi tò mò cô thật muốn gặp hắn ngay lập tức để giải tỏa thắc mắc này. Kim Anh hỏi :
– Thế em được chung với lớp nào vậy?
– Haizzz… Lớp ông Tử Kỳ ấy.
Chi Mai lại xen vào :
– Sướng thế còn than ngắn thở dài gì nữa.
– Sướng gì, em thích đi với lớp chị cơ.
– À….- ko hẹn mà cả Kim Anh cùng Chi Mai đồng thanh – Lớp mình có anh Tú Anh mà lị…hô..hô.
Nhắc đến Tú Anh một cảm giác nặng nhọc lại đến với Trâm Nhi. Kể từ sau tối hôm đó anh và cô rất hiếm khi gặp lại nhau mà nếu có gặp thì cũng chỉ trong giây lát nhìn thoáng qua nhau rồi lại đi ngang qua nhau như “người dưng ngược lối” (=]~) Trân Nhi lắc đầu thôi ko nghĩ nữa, cô vội lảng xang chuyện khác:
– À này tí quên, nghe giang hồ đồn thổi là Khang “thiếu gia ” khối em kiêm n04 trường mình tỏ tình với chị à?
Chi Mai thẳng lưng ưỡn ngực hãnh diện, lên giọng cao vút nói:
– Chính xác.
Kim Anh nhìn bản mặt tự đắc của bạn rồi quay xang Trâm Nhi che tay lên miệng nói nhỏ nhưng vẫn cố tình để Chi Mai nghe thấy :
– Thông cảm cho nó sướng tí đi em ạ, lâu lâu mới có thằng “nhãn nhục” (mắt) không bình thường nhòm tới nên vậy ấy mà..
Ái..i…i…
Đang nói Kim Anh hét toáng lên vì bị Chi Mai nghéo vào bắp tay, cô đau điếng mặt nhăn nhó nói:
– Mày giết người à.
– Nữa ko tao tặng thêm vài cái – Chi Mai trừng mắt đe dọa.
Kim Anh cúi mặt, ngoan ngoãn đáp :
– Dạ thôi.
– Biết điều đấy con ranh.
Trâm Nhi nhìn hai người cười rồi đứng dậy :
– Thôi em về lớp đây sắp vào tiết rôi.
Cả hai cùng gật đầu chào cô. Vừa bước ra khỏi lớp Trâm Nhi đã thấy Tú Anh đứng với 1 cô gái ngay dọc hành lang, cô trợn tròn mắt ngỡ ngàng nhìn cô gái kia nhón chân lên hôn vào má Tú Anh. Trâm Nhi muốn lao thẳng tới chỗ đó tát đôi câu nam nữ này mỗi người vài vả cho bõ tức nhưng ko thể được khi cô có là gì của anh đâu cơ chứ.
” Trời..trời… Anh t acofn mỉm cười mãn nguyện nữa chứ..Hừ.. đúng là đồ trăng hoa…Tức quá…” Trâm Nhi nhấn mạnh gót dày đi tiếp, vừa lúc cô gái cũng ủ rủ nhìn Tú Anh cười rồi cúi mặt đi qua anh tay cô ta hình như đang lau nước mắt thì phải. Đang cười Tú Anh chạm ngay ánh mắt của Trâm Nhi đang nhìn mình, anh khựng lại nụ cười tắt ngấm trên môi. Trâm Nhi dằn cơn tức xuống, cố nhe miệng cười nhẹ thay lời chào rồi vụt đi thẳng qua mặt cậu.
Tú Anh bật cười trước thái độ Trâm Nhi dành tặng minh, anh thọc hai tay vào túi quần miệng huýt sáo đi vui vẻ đi vào lớp với bao dự tính trong đầu…
Chị…Chi Mai…
Nghe thấy có tiếng gọi mình , Chi Mai quay ngang quay dọc nhìn 4 phía xem người đó là ai. Thấy Nguyên Khang đang vẫy tay cười vói mình ờ hàng nước bên đường cô cũng mỉm cười lại, rồi quay sang nói với Kim Anh:
– Ê Tú Anh đâu, đi về cùng luôn.
– Thôi mày đi trước đi, chờ thằng này còn lâu nó đang nói chuyện với ai trong kia ấy.
– Ừ, vậy đi trước nhá.
– Ừm.
Chi Mai vừa lên xe Nguyên Khang đi thì Tú Anh cũng ra, Kim Anh cằn nhằn:
– Mày kể chuyện ngày xửa ngày xưa à. Sao lâu vậy. Đứng mỏi cả chân.
– Ai bắt chị đứng sao không xang kia mà ngồi. Suốt ngày lải nhải như bà già khó tính vậy.
– Rồi, rồi. Mày xang lấy xe hộ tao cái.
– Đi xùng em luôn.
– Thôi xang đấy ngại bọn Trịnh Kim lắm.
– Ờ.
Tú Anh vọt ngay xang đường, Tử Kỳ nheo mắt nhìn anh hỏi:
– Sao để chị mày vật vờ bên kia vậy. Xang đây mà ngồi ai ăn thịt đâu mà sợ.
– Bà ấy ngại.
Tú Anh vừa dắt xe vừa nói:
– Thôi tao về trước đây không bà kia lại lải nhải nhức tai lắm.
– Ừ.
Trên đường đi Chi Mai cũng như Nguyên Khang hình như vẫn đang còn ngại với nhau, họ kô biết phai nói với nhau cái gì, Nguyên Khang thấy tình hình trầm lặng này cũng không ổn. Anh cố nghĩ ra chuyện để nói. Vừa mở mồm ra thì tiếng chuông điện thoại của Chi Mai cũng reo lên, anh ngậm miệng luôn. Lặng im.
– Mẹ ạ. Có chuyện gì không?
– …
– Thế giờ mẹ thấy sao rồi?
– …
– Vâng, con về bây giờ đây.
Nói xong cô cho điện thoại vào cặp rồi nói:
– Cậu có thể đi nhanh một chút ko.
Thấy vẻ sốt sắng của Chi Mai, Nguyen Khang hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
– Nhà có tí việc ấy mà.
Biết Chi Mai không muốn nói nên Nguyên Khang cũng không hỏi gì thêm, anh cho xe lên ga chạy theo sự chỉ dẫn của cô. Một loáng là hai người đến nơi, Chi Mai vội vã xuống xe:
– Cảm ơn nhé.
Nói rồi cô nhanh chân mở cổng đi vào nhà. không cả kịp để cho Nguyên Khang nói gì.
– Mẹ, mẹ sao rồi? Con đã bảo mẹ cứ ớ nhà nghỉ ngơi mà , dạo này sức khỏe yếu mà mẹ cứ thích ra hàng làm gì cơ chứ.
Trên bộ salong giường một người đàn bà gầy guộc gương mặt trắng xanh vừa ho vừa nói :
– Mấy hôm..khu..khu..trở trời nên mẹ hơi mết chút thôi. Thử ra xem hàng quán lầm được không, ở nhà riết cũng buồn.
– Mặt mẹ tái xanh như này mà bảo không sao. Hàng quán có người trông rồi mà mẹ chỉ cần nghỉ ngơi thôi sao mẹ cứ phải tìm việc rắc rối mà làm, chẳng nhẽ tiền trợ cấp của ông ấy còn không đủ sao?
Hai mẹ con bỗng chốc rơi vào trạng thái im lặng, vẻ âm u bao trùm khắp không gian củng với mạch thời gian nặng nề trôi.
Ch Mai đứng dậy nói:
– Con đi mua thuốc rồi về làm cháo cho mẹ.
Cô vừa quay mặt ra phía cửa bỗng sững người lại khi thấy Nguyên Khang đã đứng đó từ bao giờ…
Anh nhẹ cười đi với Chi Mai rồi vào trong:
– Còn chào bác.
Hai mẹ con Chi Mai vừa thoát khỏi trạng thái bất động thì đồng loạt quay xang nhìn Nguyên Khang-vị khách ko mời mà đến- Chi Mai cau mày vì Nguyên Khang đã tự tiện vào nhà mình :
– Cậu vào đây làm gì. Sao không về đi.
Nghe được đoạn đối thoại giữa hai mẹ con Chi Mai, Nguyên Khang cũng phần nào hiểu ra vấn đề, anh chỉ mỉm cười cố tạo không khí vui vẻ cho hai người :
– Anh vào đây thăm bác chứ có phải tìm em đâu.
Lúc này mẹ Chi Mai mới thoát khỏi bàng hoàng, bà nhìn cậu, cố lục lại trong túi trí nhớ của mình tìm xem cậu ta là ai. Nhưng không tài nào nhớ nổi bà bèn hỏi:
– Con là…
Nguyên Khang không đợi bà hỏi hết đã vui vẻ giới thiệu:
– Con là Nguyên Khang người yêu mới nhận của Chi Mai và tương lai sẽ thành con rể của mẹ.
Nghe Nguyên Khang thay đổi một loạt từ ngữ một cách chóng mặt, Chi Mai quát khẽ:
– Này,này ai là vợ cậu vậy.
– Ơ anh chỉ bảo tương lai thôi chứ đã bảo bây giờ đâu mà em phản ứng mạnh vậy.
– Cậu…
Chi Mai tức nói không nên lời, mới đây hai người còn ngại không biết nói với nhau câu gì mà giờ đã cãi nhau rầm rầm rôi. Nhìn hai đứa trẻ lòng bà Khánh Thy chợt ấm lại, bà nói:
– Thôi cho nó gọi mẹ là mẹ vợ cũng được đi con.
Chi Mai giãy nảy lên:
– Sao mẹ lại bán đứng con vậy.
Nguyên Khang cười tít mắt nói nhìn Chi Mai tức giận. …

Theo truyennganmoingay.com