– Trường chúng ta năm nay tổ chức đi leo núi, lớp mình sẽ được ghép cùng với một lớp khối trên. Nên cô mong cả lớp chúng ta phải có ý thức kỉ luật tốt để thuận lợi cho chuyến đi, mang cho mình một hành trang và một kỉ niệm đẹp.
” Bộp, bộp, bộp.”
Sau lời nói của cô chủ nhiệm học sinh nào cũng tươi tỉnh hẳn lên, mọi người bắt đầu nhao nhao chia nhóm, bàn tán xem mua cái gì. Có một học sinh mạnh dạn đứng lên hỏi :
– Cô ơi, thế mình được đi với lớp nào hả cô.
Nghe bạn A nói vậy, mọi người lại càng hỗn loạn hơn hỏi dồn dập, bên cạnh Chi Mai cũng đang chắp tay :
– Cầu mong là…
– Chị không muốn đi à, sao mặt như bị thịt vậy.
Thấy Kim Anh đờ đẫn vẻ không hứng thú, Tú Anh quay lại hòi:
– Hầy… Bao giờ mới đến ngày đi đây. Mình sẽ sang lớp Tiểu Kim đi cùng cậu ấy. Tú Anh có qua không?
– Chưa biết.
Hữu Thiện mặt mày hớn hở, bắt đầu lấy giấy lên danh sách những thứ cần chuẩn bị.,
– Nào, nào.- Cô giáo cười tươi, đưa tay ra dẹp loạn học sinh. – Các em trật tự. Chúng ta được phân ghép với lớp KTII. Và 3 ngày nữa sẽ khởi hành. Chúng ta sẽ có chuyến đi 3 ngày 2 đêm, các em về hỏi ý kiến phụ huynh rồi kí vào đơn này cho cô.
– Còn nữa, ở chuyến đi này các em sẽ được tham gia các trò chơi và tổ chức thi đua tập thể cô mong lớp ta có thể đi đầy đủ. Thể hiện tuyệt đối tinh thần giao lưu và học hỏi/
Cô giáo vừa dứt lời, mọi người lại dơ tay lên vỗ ầm cả lớp.
– Woa… được đi cùng lớp đàn anh Lập Hàn.
– Hihi… vui quá.
– Ôi anh Lập Hàn.
– Year! Có cơ hội làm quan với anh ấy rồi. hi h.
Chi Mai hào hứng không kém, thấy Kim Anh vẫn ngồi đỡ đẫn như đang suy nghĩ điều gì, cô lay lay Kim Anh để chia sẻ niềm vui :
– Ê, nhỏ. Có chuyện gì à sao trả có tý tinh thần gì vậy?
– Không có chuyện gì cả.
– Được đi với lớp đàn anh Lập Hần mày không vui à mà mặt mày cứ xị ra thế.
Kim Anh vẫn cầm quyển sách chống lên bàn rồi thờ ơ đáp :
– Lập Hàn là gì? Ăn được kông? Sao phải vui? Xì.
– Ực… Chi Mai nuốt nước bọt trừng mắt tròn vo.
– Mày đi học được mấy tháng ở đây mà không biết đàn anh Lập Hàn là ai sao?
– Không? Là ai?
Vào đề, Chi Mai hứng thú :
– Hề… hề hỏi đúng người rồi đất, thong tin của các mỹ nam thì hỏi Chi Mai này là sang suốt nhất.
– Xì, chỉ dỏi tán dóc mày nói nhanh lên. Lôi thôi qá.
– Cái con nhỏ này, từ từ ta đang tìm lời hay lẽ đẹp nữa chứ.
Hữu Thiện từ đâu cũng hóng hớt quay xuống :
– Nói lẹ đi. Tớ cũng muốn nghe thử nữa.
Cái nhỏ này, tưởng quan tâm mỗi Trịnh Kim thôi mà.
– Nghe đây.
Chi Mai đằng hắng giọng, ra vẻ quan trọng :
– Lập Hàn, con trai của “cựu” siêu mẫu Thái An. Ba của anh ấy làm chính trị gia nghe nói chức vụ rất cao nhưng đã qua đời được 4 năm để lại một gia sản khổng lồ. Lập Hàn học trường mình, lớp KTII được thừa hưởng gien của bà mẹ “siêu mẫu” cao 1m86, nói chung không khác gì một siêu mẫu, miệng luôn mỉm cười, khuôn mặt ngây thơ. Nhưng mỗi cái.
Chi Mai dừng lại xem xét vẻ mặt của hai người.
– Cái gì nói nhanh đi. Hữu Thiện không chịu được phải thốt lên.
– Mỗi tội anh ấy có vẻ hơi thiểu năng 1 tý nên không được nằm trong TOP 5. Nhưng để mà so ra ấy Trịnh Kim là “Hoa Vương”, Tử Kỳ là “Vương Gia” thì sắc đẹp của anh ấy cũng được liệt vào hàng hiếm thấy đấy. Còn được gọi là ” Hàn Mỹ nhân” luôn giúp đỡ người khác, còn có một tài khoản hỗ trợ học sinh vượt khó cho trường mình. Vừa hiền vừa đẹp, ngây thơ đến nỗi không cả ý thức được vẻ đẹp của mình.
– Vậy cơ á. – Hữu Thiện tỏ vẻ không tin lại có người như thế, con trai thời này đẹp trai thì lạnh lung, mà xinh đẹp thì lại gian xảo.
– Ngây thơ như vậy là tốt.- Kim Anh gật gù xung quanh mình đã có quá nhiều người nham hiểm. – Thế ở trường đàn anh có fan không?
– Xì con nhỏ này hỏi thừa nha. Tất nhiên là có, mà có ở đấy lại chính là nhờ điểm ngây ngơ, thiểu năng như vậy đấy. Tuy anh ấy không giỏi một thứ gì cả nhưng rất đáng yêu. Lượng fan so sánh với ” Kỳ vương gia “ấy chứ.
Hữu Thiện bĩu môi vẻ không đồng tình, tay lại cầm gương vuốt vuốt lại tóc.
– Tiếc thật, người như vậy mà bị ABE ( Thiểu năng).
– Ai biết đâu được, nhỡ người ta giả vờ ngu thì sao. Biết không đấu lại với Tiểu Kim nhà ta nên sợ bị thua mất mặt nên vờ vịt bị đần thôi.
Chi Mai có vẻ bất bình, ngồi thằng lưng :
– Trước khi ” Hoa vương” học thì ” Hàn mỹ nhân” đã như vậy rồi chứ không phải đến lúc ” Hoa Vương” vào anh ấy mới như thế. Cậu đừng bênh ‘Hoa Vương ” quá, phải nhìn hai phía.
Kim Anh lắc đầu không nói, không hiểu sao ” nữ tàu” rất thích đấu khẩu với Chi Mai nhưng với mọi người lại đối xử rất tốt.
Cứ như bây giờ hai người đang bênh vực cho hai người, mà chưa chắc hai người kia đã biết họ.
– Sắp đến kì xếp hạng rồi, mày định bỏ phiếu cho ai.
– Tiểu Kim chứ ai.
– Tôi hỏi bạn à. Sao Kim Anh.
– Bắt buộc à?
– Ừ.
– Tú Anh.
Hữu Thiện cười cười:
– Chị em mà tất nhiên phải bỏ cho Tiểu Tú Tú rồi.
Chi Mai lại không hiểu tưởng Hữu Thiện nói khía, lại xì một tiếng dài không nói gì nữa.
Tiết học diễn ra trong tiếng ồn ào và bàn tán của sinh viên làm cho thầy không khỏi phải đau đầu.
………………..
Đi qua lớp Tử Kỳ để đến căng tin, thấy mọi người cứ bâu vào một phía thì ra là chỗ Tử Kỳ, mà… Trịnh Kim. Là cậu ta, sao cậu ta lại đến lớp học nhỉ thường thì cậu ta không bao giờ đến lớp cơ mà. Kì lạ thật.
Kim Anh tưởng mắt mình bị cận còn dán chặt mặt vào cửa sổ ngoài lớp học.
Đúng, là Trịnh Kim mình không hoa mắt, đầu óc Kim Anh bắt đầu hoạt động mà không biết Trịnh Kim trong lúc lỡ đãng đã nhìn thấy Kim Anh thất thần ngoài cửa, rẽ đám đông anh đi lại phía Kim Anh, nhưng trước anh một bước Kim Anh đã bước nhanh hơn. Không bỏ cuộc Trịnh Kim cứ thế đi đằng sau.
Mảii nghĩ, mãi sau mới cảm thấy đằng sau có gì đó gai gai người, Kim Anh từ từ lén quay nửa đầu nhìn nhìn, nhưng chỉ dám nhìn nghiêng sang phía cửa sổ ở hành lang. Có một bong con trai đi theo cô. Kim Anh bước nhanh, vội và mồm không ngừng lẩm bẩm :
– Lại tên biến thái nào nữa đây.
Đi nhanh mà cảm thấy bước chân đó cũng nhanh theo, Kim Anh liền co giò chạy một mạch thẳng đến địa điểm đông người gần nhất để tên biến thái không rõ mặt không đi theo nữa.
Trịnh Kim vẫn từ từ bình thản đi, anh khẽ cười khi thấy Kim Anh gọi la liệt đồ ăn, ngồi xuống bàn ngó nghiêng như đang rình ai đó. Cũng lấy cho mình một ít đồ ăn nhẹ, Trịnh Kim không hiểu sao hôm nay mình còn mỉm cười nhẹ với cô bán hàng ở căn tin.
Đặt nhẹ khay thức ăn ngồi đối diện Kim Anh.
– Khực…
Tên biến thái giá đáo à, tên này lì thật đấy không phải fan cuồng của mình chứ. Kim Anh dần dần ngẩng đầu lên, thấy 2 cái mắt, 1 cái mũi, 1 cái miệng nhỏ đang cười mà cũng như không cười.
“Ặc.. zít…”
Kim Anh bị sặc cơm, hình như còn có một hạt cơm đã bị đẩy lên mũi rồi, nước mũi, mắt bắt đầu đỏ.
Trịnh Kim thấy thế vừa cười vừa nhẹ nhàng cầm chai nước của mình đưa cho Kim Anh :
– Uống đi, tôi không muốn bị phịt cơm vào mặt đâu.
Cái tên đáng ghét, mở mồm ra là nói lời độc địa. Nhưng Kim Anh cũng cầm chai nước tu để bảo toàn tính mạng.
Khi thấy xuôi xuôi, Kim Anh mới trợn mắt nhìn Trịnh Kim :
– Có chuyện gì mà khiến cậu xuống ngồi ăn ở đây/
Trịnh Kim thoáng suy nghĩ rồi bỏ nhỏ:
– Cậu nên giữ ý tứ không nên qua lại với quá nhiều đàn ông. Dù gì…
Những lời nói sau Kim Anh đã quá rõ ” dù gì cậu cũng sắp làm vợ tôi, nên giữ ý cho tôi chứ gì.” Qua lại là có ý gì chứ, tôi mà có người qua lại cùng thì đã không hợp tác làm nên cơm cháo với anh.
Kim Anh không nói câu nào, cũng không tiện chất vấn hay **** rủa Trịnh Kim trước bàn dân thiên hạ để rồi mọi người sẽ biết chuyện của cô và anh.
Vơ vội đống bánh trên bàn Kim Anh đứng dậy nói với mấy chiếc bàn không biết đã kê dịch vào chỗ mình lúc nào
– Các bạn có thể nhường đường cho mình được không. Thế sẽ tiện hơn để các bạn ngắm Idol của mình.
Cả lù vội kệ dịch bàn ra.
Trịnh Kim cũng mặc kệ đứng lên theo Kim Anh ra ngoài. Nhưng đi kiểu gì vẫn thấy một số bạn nữ chạy theo hỏi mình có đi tham quan với trường không, anh bèn quay lại khuôn mặt lạnh lùng kiểu mẫu:
– Tự giữ thể diện cho mình tí đi, đừng thấy trai là bám theo như vậy.
Nói rồi anh cất bước tiếp để lại mấy nữ sinh lúc đấy mặt đỏ như gấc, còn có người không hiểu sao còn có người khóc mà chạy đi. Thanh niên 2011 không nên thế chứ.
Hữu Thiện vừa lúc đi vào căn tin gặp cảnh tưởng ấy không ngừng đắc trí, dù sao trước mặt mỹ nữ như cô Trịnh Kim cũng không đối xử như vậy. Lúc nãy Tiểu Kim thật quá phong độ rồi.
…………………..
– Kim Anh không ngờ cậu cáo già thế.
Hữu Thiện từ đâu xông vào lớp nói với Kim Anh trước vẻ sững sờ rồi còn thu dọn sách vở tức giận bỏ lên bàn trên ngồi.
Kim Anh đỡ đẫn không hiểu chuyện gì, nhưng đến giờ vào lớp cũng không hỏi them.
Hữu Thiện thường luôn đối xử tốt, hào phóng với bạn trong lớp không biết có chuyện gì lại khiến cô nổi giận đùng đùng thế.
– Kim Anh không ngờ cậu cáo già thế.
Hữu Thiện từ đâu xông vào lớp nói với Kim Anh trước vẻ sững sờ rồi còn thu dọn sách vở tức giận bỏ lên bàn trên ngồi.
Kim Anh đỡ đẫn không hiểu chuyện gì, nhưng đến giờ vào lớp cũng không hỏi them.
Hữu Thiện thường luôn đối xử tốt, hào phóng với bạn trong lớp không biết có chuyện gì lại khiến cô nổi giận đùng đùng thế.
………………….
Từ nhà ăn Hữu Thiện chạy theo Kim Anh và Thế bỗng thấy cảnh mà mình không bao giờ ngờ tới, ánh mắt xám xịt môi dưới bặm lại nấp sau bức tường. Đằng kia hai một đôi “gian phu dâm phụ” không kiêng nể mà còn than mật tình từ, Kim Anh cậu dám quyến rũ Tiểu Kim của tôi.
Trịnh Kim kéo tay Kim Anh lại làm cô bị lực kéo quá mạnh mà rơi hết đống đồ ăn trong tay, trừng mắt nhìn người gây ra chuyện này :
– Muốn gì nữa đây thưa thiếu gia.
Trịnh Kim thả tay ra nhặt đống đồ dưới đất nhét vào tay Kim Anh, không chấp mấy câu cằn nhằn của cô:
– Cậu có đi leo núi không?
– Có sao.
Cầm lại đống đồ ăn Kim Anh trả lời vẻ khó chịu.
Anh nhìn lơ đãng ra cửa sổ, mưa lại rơi rồi.
– Không có gì.
Kim Anh nhìn vẻ lơ đãng của Trịnh Kim mà chỉ muốn băm ra, khi không tự nhiên kéo tay người khác rồi hỏi một câu không ăn nhập. Định lấy câu chuyện làm quà chắc.
– Còn gì nữa không, nếu không tôi đi đây.
Định chuồn cho êm, nhưng không ngờ bị tiếng nói của Trịnh Kim kéo lại :
– Mai tôi có việc đi cả ngày cậu nhớ sang nhà tôi dọn dẹp với tổng vệ sinh, trông nhà. Tôi sẽ để tiền ở bàn nhân tiện mua đồ ăn làm cho tôi.
Đang nhai lại từng câu của Trịnh Kim mà Kim Anh bần thần không biết Trịnh Kim đã đi từ lúc nào.
Vẻ mặt anh suy nghĩ :
– Làm như thế chắn không có thời gian đi chơi.
Rồi hàng long mày dãn ra, những bước chân sải nhanh về phía trước.
Kim Anh đứng im bất động như pho tượng mặt vẫn còn trong trạng thái khó chịu khi bị kéo lại, tay để hờ hững giữa không trung không biết lúc nào đã có chiếc chìa khoá nhà trong tay.
Bàn tay nắm chặt lại.
Mắt trợn trừng.
Lồng ngực phập phồng.
– Cái… cái gì đây trời ơi……….
Tiếng thét vang vọng cả dãy hành lang làm kinh động những học sinh đang nói chuyện, học sinh đang học ai cũng ngó ra nhìn.
” Tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten….”
” Hợp đồng.”
Tin nhắn vỏn vẻn hai chữ làm Kim Anh im du chỉ biết ngậm ngùi ôm đống bánh bỏ về lớp.
Hữu Thiện mặt tức tối, chạy về lớp.
……………………
Không hiểu vì bị Thế Du hành hạ hay bị những lời nói khó hiểu của Hữu Thiện mà Kim Anh thấy hơi chóng mắt, suốt tiết học cứ đờ đẫn, cố mãi mới hết tiết và đi về nhà.
– Ba… con mới về.
Kim Anh tiến đến ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa thờ dài thườn thượt.
– Con gái, học nhiều quá nên mệt hà?
– Không có gì đâu ba… ba đói chưa để con dọn cơm.
Ba sao ba học phép biến hình à, mà có những mấy người ngồi ghế thế kia.
Trong cả bữa cơm Kim Anh chỉ khuấy bát cơm chứ không ăn miếng nào, cứ nghĩ đến ăn là lại cảm thấy miệng đắng ngắt, ông Phùng hỏi nhưng cô đều bảo không sao.
Đến tối, không thấy biểu chiều Kim Anh bước xuống nhà, đến bữa cơm cũng không chịu xuống ông bèn lên gõ cửa xem có chuyện gì không.
“Cốc…”
Lạ thật con bé này có bao gờ ngủ nhiều như vậy đâu nhỉ.
Hay nó đi chơi.
Không! Nếu đi chơi nó sẽ thong báo với mình, hoặc chí ít cũng gọi điện.
Lần này, ông tự mở cửa vào biết là vào phòng con gái là không được nhưng nhỡ có chuyện gì.
Bật đèn lên, ông thở phào khi thấy Kim Anh đang ngủ quay mặt vào tường.
– Kim Anh, dậy đi con.
– Kim Anh… Kim Anh.
Ông Phùg lại kiên nhẫn gọi lần nữa, rồi còn lay vai.
Kim Anh đầu nặng trịch, mặt tái mét trắng bệch ra, môi khô nẻ nứt toác. Ông Phùng giật mình lúc bấy giờ mới phát hiện sắc mặt con gái không ổn ông lo lắng đưa tay sờ lên mái tóc bết mồ hôi của Kim Anh.
– Trời đất, con bị sốt rồi Kim Anh sao con không nói với ba một câu.
Kim Anh nghe loáng thoáng giọng ba mình có vẻ tức giận, cô cố mở đôi mắt nặng nề, giọng đứt quãng :
– Ba.. con không sao… ba … lấy … hộ con cốc .. nước.
Ông Phùng liền đứng dậy tới chiếc bàn góc tường rót cốc nước rồi đỡ Kim Anh dậy.
– Con uống xong rồi ba đưa con đi viện, người con nóng quá.
– Không cần … đâu ba.
Đưa từ từ cốc nước lên, ông Phùng rất sợ bệnh tật nhất là với Kim Anh, vợ ông đã ra đi sớm nên ong chăm sóc rất tốt cho Kim Anh.
– Không cần là không cần thế nào, con là người chứ có phải siêu nhân đâu mà chịu được.
Kim Anh biết bây giờ nói chỉ khiến ông lo lắng them, nên im lặng uống nước, tựa lưng vào thành giường, hơi thở nóng như lửa đốt, đôi mắt lờ đờ đỏ dần lên. Ông Phùng ra ngoài gọi điện .
Giờ này mà Thế Nam lại nhấc máy rất nhanh có lẽ anh đang làm việc :
– Con à, con sang nhà bác chở em nó vào viện được không.
– Kim Anh sao vậy bác.
Giọng anh lo lắng, hốt hoảng hỏi :
– Nó bị sốt cao. Mặt mày tái nhợt cả đi. Con sang bác luôn nhé.
– Bác để con gọi thằng Du qua, bây giờ con đang đi công tác làm gì có ở nhà đâu ạ.
– Vậy à, bác phiền con quá.
– Sao bác nói thế, không có gì đâu ạ. Con gọi cho Thế Du ngay đây.
Ông Phùng trở vào nhìn con gái mà không khỏi xót xa, Kim Anh biết cha mình lo lắng nên không nói gì cứ nghĩ ngủ một giấc sẽ khoẻ lại nhưng không ngờ có vẻ không như cô nghĩ. Đã để mọi người lo lắng rồi.
– Con đói không để ba nấu cháo hành cho hạ nhiệt nhé.
– Thôi ba, con không đói… họng con… khô cứng chả muốn ăn gì đâu…
– Ừm vậy con chờ tí thằng Du đến đưa con đi.
Đang định nói không cần phiền đến Thế Du, đến chỉ tổ làm Kim Anh tức mà ốm them.
– Con nằm một lúc nó đến giờ.
Kim Anh mệt mỏi trườn người xuống lại thiếp đi.
– Bác, Kim Anh đâu rồi ạ.
– Thế Du à con. Cái Kim Anh trên phòng để bác lên đỡ nó xuống con chờ ngoài xe đi.
– Bác để con bế Kim Anh xuống.
Trong cơn mơ Kim Anh thấy một bàn tay bế mình, rồi thấy mùi ôtê hơi sộc vào mũi Kim Anh còn lẩm bẩm:
– Ba ơi, khó chịu quá.
Rồi lại thấy một bàn tay mát lạnh rất dễ chịu chạm vào trán, giọng nói truyền cảm nghe vẻ xót thương :
– Cố chịu đi, mai sẽ khỏi thôi.
Nhìn người con gái nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, đôi môi nứt nẻ, mặt tái nhợt vẻ mệt mỏi, Trịnh Kim khẽ đưa tay sờ chán cảm thấy khó thở lạ thường, hai hàng long mày nhíu chặt vào nhau.
– Bác à, muộn rồi bác cứ về trước để con ở lại chăm sóc Kim Anh cho ạ. Mai con sẽ đưa Kim Anh về, bác sĩ nói qua một đêm sẽ khỏi ạ.
Ông Phùng vẫn còn chần chừ nhìn con gái rồi nghe bác sĩ nói thế mới yên tâm đứng dậy :
– Ừm, may nó cũng không sao nên bác yên tâm rồi. Vậy nhờ cả vào con.
– Là trách nhiệm của con nữa, bác để con gọi taxi.
– Ừm.

Theo truyennganmoingay.com