Chương 1 : MỞ ĐẦU
Nó -Tuệ Trân luôn thu mình trong vỏ bọc một kẻ lập dị học trong ngôi trường ở một tỉnh , luôn bị coi là kẻ lập dị vì từ suốt 5 năm đi học nó không mở miệng nói một câu nào ,không phải nó bị câm mà là vì ……….(điều đó vẫn còn là bí mật) ngay cả thầy cô giáo hỏi chuyện cũng nhất quyết không mở miệng dù chỉ một câu.
Hôm nay cũng vậy lên trường nó lại phải chịu bao ánh mắt khinh thường của học sinh trường Hòa Kim
-Con nhỏ lập dị kìa tụi bay . Một giọng nói chanh chua của một con nhỏ nào đó
-Để ý làm gì con nhỏ ấy không biết có bị câm hay không nữa. con nhỏ kế bên lên tiếng
Những lời bàn tán về nó đây cũng là cái lệ từ lúc nào không hay
Nó chỉ nhếch mép không nói gì lướt qua tất cả bằng đôi mắt hờ hững
-Con nhỏ kia mày làm thái độ gì đấy hả. Con nhỏ tóc xanh đỏ đủ kiểu mắt chát lên hàng kí phấn, váy thì cắt sao cho ngắn nhất có thể

Không nói gì chỉ ngước đôi mắt vô hồn pha chút sợ hãi nhìn Kiều Nga ( con nhỏ đó ) người luôn bắt nạt nó suốt những năm học cấp 3
Thái độ đó lại càng làm Kiều Nga tức điên lên , cô ta đôi mắt long sòng sọc dơ tay tát nó một cái
“bốp”
-Mày cứ chờ đó cái con mất cha mất mẹ như mày mà có miệng cũng như câm , cuối cùng mày cũng có kết cục giống như con mẹ mày thôi HA HA . Kiều Nga cười lớn đôi mắt khinh người quét ngang người nó
Một hàn khí âm u đang vây quanh nó đôi mắt vô hồn đang chuyển biến liên tục khuân mặt tối sầm lại , 2 bàn tay nắm chặt lại như đang kiềm chế rất lớn , cái đầu hơi rối cúi xuống che đi khuân mặt đang rất tức giận
-Sao mày đang tức giận sao , lại đây mở miệng ra , đánh trả đi . Kiều Nga hét lên
-im lặng
Nó vẫn như vậy đứng im bất động ai mà biết được trong đầu nó đang đấu tranh nội tâm rất lâu chợt nó quay gót bước đi để lại Kiều Nga đứng trời trông ở đấy , nhưng đâu có dễ như vậy
-Còn nhỏ này , tụi bay đâu đánh nó cho tao. Kiều Nga như muốn gầm lên khi thấy thái độ ” khinh thường của nó
Cả đám con gái sau khi nghe hiệu lệnh của Kiều Nga liền xông vô nó , đứa thì đá , đứa thì đánh nói chung đủ kiểu nó như một bao cát để mặc ai muốn làm gì :” Cố gắng lên Tuệ Trân à , mày làm được”
Nó chỉ biết chịu đựng dù nó dư sức chống trả , nhắm mắt lại từng đợt từng đợt người nó lại có thêm vết thương nữa , tụi con gái không những đánh mà còn chửi rủa , những học sinh bên ngoài chỉ liếc nhìn chẳng ai can ngăn cả vì không ai muốn đắc tội với “c ông chúa ” của trường Hòa Kim .
Nó chỉ được tha khi tiếng chuông vô học thì cái đám con gái ấy mới tha cho nó
Khi đám đó đi hết ai cũng dành cho nó một ánh nhìn thương cảm rồi cũng quay gót bước đi để mặc nó nằm giữa sân trường , lúc đầu thầy cô cũng can thiệp song do thế lực của Kiều Nga nên chỉ dám hỏi thăm nó thôi
Cố gượng dậy , bây giờ từng đợt vệt thương cứ từ từ gặm nhắm thân thể của nó
Chỉ biết chịu đựng……….
Âm thầm vỗ về lấy bản thân………..
Có ai chia sẻ với tôi cơ chứ……….
Đối với tôi chẳng còn ý nghĩa……..

………………………………………..*** **…………………………………………

Nhấc từng bước khó khăn ra ngoài vườn sau
Lấy trong túi áo một lọ màu thạch anh lấp lánh hình hoa hồng mở nắp lấy một viên ra ngậm vào miệng
-Tất cả hãy chờ đấy . Giọng nói nhẹ nhàng tựa cánh hoa hồng trong veo như họa mi nếu có ai được nghư giọng nói này chắc tưởng đây là âm thanh tuyệt nhất trần gian nó có thể làm ngưng đọng lại tất cả trái tim khi đã được nghe thấy nó
Nhưng rất tiếng không ai có diễm phúc dù chỉ được nghe một lần

Theo truyennganmoingay.com