Khóc cho mối tình chưa nở đã vội tàn…
Người đi ngang tôi, đi ngang một cô gái đang khóc. Vậy người có biết tôi khóc vì điều gì? Vì ai không?Vì người đấy.
Người không biết được đâu. Vì có bao giờ người nghĩ đến tôi. Với người, tôi chỉ như những người khác không hơn, không kém. Nước mắt tôi người xem là vô nghĩa, là dư thừa…. À mà có khi người còn không bận tâm tới. Vì với người tôi đâu là gì. Trong thế giới của người không có sự hiện diện của tôi. Nhưng đời mà, nghịch lý, trong cuộc sống không màu sắc của tôi có người. Có cả một tình cảm ngày đêm vun vén và niềm hi vọng dành cho người. Nhưng có lẽ muộn rồi, cái tình cảm trong thế giới bé nhỏ của tôi không đủ lớn, cũng chẳng đủ nhanh để đến trước, để người cảm nhận được. Phải không người?
khoc-cho-moi-tinh-chua-no-da-voi-tan-blogtamsuvn
Người không biết được đâu. Vì có bao giờ người nghĩ đến tôi. (Ảnh minh họa)
Người sẽ không biết ngày hôm đó, tôi buồn như thế nào. Nỗi buồn có thể làm giọt nước mắt của người con gái mạnh mẽ dám đương đầu với mọi thứ như tôi rơi… Hôm ấy tôi đã khóc. Khóc nhiều lắm người à! Khóc nhưng lòng không muốn được dỗ dành như ngày bé. Khóc vì niềm tin mình vỡ nát. Vì bản thân mình đến sau. Khóc cho niềm đau từ đâu vừa gửi đến. Khóc cho những ngày bên người, cho những lần nhìn người từ xa rồi mỉm cười. Khóc cho mối tình chưa nở đã vội tàn, của một người mang nhiều trăn trở. Đó là lần đầu tiên tôi khóc vì người đấy…. Người dưng à!