Được chuyển ngữ từ bài viết “How to Let Go: Learning to Deal With Loss” đăng tải trên blog cá nhân của tác giả Mark Manson.
Gần đây vợ chồng tôi có đi ngang qua địa điểm mà chúng tôi hẹn hò lần đầu tiên. Chúng tôi dừng lại một lúc để nhớ về khoảnh khắc hạnh phúc ấy.
Đó là một đêm tuyệt vời mà trong những năm tháng còn là một thiếu niên vụng về, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ có được. Một đêm mà nếu may mắn, bạn sẽ được trải nghiệm một vài lần trong đời.
Thế rồi không hiểu sao tôi thấy buồn man mác. Tôi nhớ phiên bản năm đó của chính mình - chàng trai 27 tuổi đặt chân vào nhà hàng, hoàn toàn không ngờ được những cung bậc cảm xúc cậu sẽ trải qua trong đêm đó.
Giờ tôi đã hiểu tại sao tôi buồn. Bởi cặp đôi trẻ năm đó đã đi vào dĩ vãng và không bao giờ quay lại. Tôi không bao giờ có thể hẹn hò lần đầu với vợ tôi lần nữa, càng không thể tìm thấy sự cuồng nhiệt khiến tôi vừa hào hứng vừa hoảng sợ khi mới yêu.
Phiên bản ngọt ngào, tự mãn và sốc nổi của tôi năm đó đã không còn. Và dù việc này giúp tôi hoàn thiện bản thân mình hơn, tôi vẫn cảm thấy buồn. Trong một khoảnh khắc, tôi thương tiếc nó như cách người ta thương tiếc sự ra đi của một người họ hàng xa.

Tôi không lạ gì với mất mát, và có lẽ các bạn cũng vậy. Tôi đã tiễn biệt một vài người thân và bạn bè tới cõi vĩnh hằng. Tôi đã có những mối quan hệ kết thúc trong chớp nhoáng, hoặc trong sự yên lặng kéo dài. Tôi đã mất một số tình bạn, công việc, cộng đồng và niềm tin ở cả chính mình lẫn người khác.
Mọi sự mất mát đều giống như cái chết. Đó có thể là một người, một đồ vật hay một trải nghiệm mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của bạn. Và bây giờ nó không tồn tại nữa.
Dù là thương tiếc một người thân, nuối tiếc một công việc hay đau khổ vì một mối tình, chúng ta đều phải đối mặt với sự thật: mình không bao giờ có được trải nghiệm đó lần nữa. Nó tạo nên sự trống rỗng bên trong tâm hồn mà ta buộc phải đau đớn chấp nhận.
Chúng ta thích nghĩ rằng mọi việc đều có thể thay đổi, vì nó mang đến cho ta hy vọng. Ví dụ nếu bạn ghét công việc hiện tại, hãy đi tìm việc khác. Người bị bệnh hiểm nghèo khi nghe bác sĩ nói vẫn cứu được dù chỉ 1%, thì họ vẫn còn cảm thấy tốt.
Nhưng khi nghe cụm từ “không bao giờ”, ta hiểu rằng mọi hy vọng đều đã dập tắt. Bạn không thể khiến người chết sống lại. Bạn không thể “reset” một mối quan hệ đổ vỡ. Bạn cũng không thể lấy lại những lời nói hủy hoại một tình bạn, mà năm đó bạn đã trót nói ra.
Những trải nghiệm quá khứ đã qua đi thì vĩnh viễn không thể quay trở lại. Nếu có, thì cũng không bao giờ có thể giống như xưa. Về lý thuyết, chúng hủy hoại một mảnh đời của bạn. Một mảnh đời mà đến thời điểm nào đó, bạn sẽ phải xây dựng lại.